Hôm sau Diệp Mạn liền nghe nói chuyện phó giám đốc Ngôn bị
cách chức.
Các đại lý bị mắc kẹt ở cửa nhà máy Phi Tuyết, xếp hàng
dài mấy trăm mét, động tĩnh rất lớn, làm kinh động cả thành phố. Thành phố mời
phó giám đốc Ngôn đến tra hỏi, sau đó cách chức ông ta.
Nghe xong việc xảy ra cho đến nay, Diệp Mạn không nói nên
lời trước hàng loạt chuyện do phó giám đốc Ngôn làm. Chuyện đã trở nên như vậy,
phó giám đốc Ngôn không nghĩ đến việc giải quyết, còn một mực muốn ém chuyện
này xuống, dường như chỉ cần ém xuống để cán bộ lãnh đạo cấp trên không biết
chuyện thì liền như chưa có gì xảy ra.
Suy cho cùng ông ta vẫn là vì mũ quan trên đầu, sợ cấp trên
phát hiện sẽ phải chịu trách nhiệm, còn ông ta thì không thể trở thành giám đốc
chính thức, về phần quần chúng sẽ phải gánh chịu bao nhiêu tổn thất, an toàn về
tính mạng và tài sản có bị đe dọa hay không hoàn toàn không liên quan đến ông
ta. Đây là kiểu người ích kỷ tuyệt đối.
Diệp Mạn không hề bất ngờ khi biết ông ta sẽ có kết cục này,
nhưng phó giám đốc Ngôn bại trận nhanh như vậy, cô hoài nghi Chương Hồi đã thêm
dầu vào lửa không ít lần. Chắc hẳn phó giám đốc Ngôn cũng biết chuyện này, ông
ta bị Chương Hồi và Takahashi Yu dùng xong liền vứt bỏ, sao có thể cam tâm
được?
Diệp Mạn trực tiếp hỏi giám đốc Tần: "Phó giám đốc Ngôn
không có hành động gì khác không?"
Nhắc tới cái này giám đốc Tần vừa tức giận vừa đau lòng:
"Đừng nói nữa, ông ta làm hỏng nhãn hiệu của Phi Tuyết, vậy mà còn có mặt
mũi đi tìm lão giám đốc, muốn lão giám đốc giúp ông ta thuyết phục thành phố,
lão giám đốc suýt chút nữa bị ông ta làm cho tức chết. Phi Tuyết xem như hoàn
toàn bị ông ta hủy hoại rồi."
Diệp Mạn cũng rất im lặng: "Sao ông ta lại không biết
xấu hổ như vậy! Giám đốc Tống không đồng ý với ông ta chứ?"
Ông ta thấy lão giám đốc hiền hậu, vậy nên đặc biệt nhòm
ngó vị trí của lão giám đốc.
Giám đốc Tần cười khổ nói: "Đương nhiên là không, Phi
Tuyết có thể nói là tâm huyết cả đời của lão giám đốc, ông ta làm ra loại
chuyện này, lão giám đốc sao có thể ra mặt bảo vệ ông ta? Nhưng mà, giám đốc
Diệp này, lão giám đốc muốn trở lại nhà máy giải quyết chuyện này, để Phi Tuyết
vượt qua cửa ải này."
Khi nói ra chuyện này, giám đốc Tần hơi thấp thỏm, cô ta lo
lắng Diệp Mạn sẽ để ý. Bởi vì Diệp Mạn sớm biết kiếp nạn này của Phi Tuyết, cô
đã rất nỗ lực triển khai máy điều hòa không khí, đang định tận dụng cuối mùa hè
để gấp rút bán hàng, sự xuất hiện đột ngột của lão giám đốc không khác gì giữa
đường tự nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim (*).
(*)Trình Giảo Kim: là một đại tướng
công thần khai quốc nhà Đường. Ông này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm,
lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì
chuyên lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ
ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, ông là chuyên gia phá bĩnh,
chịu lợi chứ không chịu thiệt. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của
người khác thường gọi là Trình Giảo Kim. Diệp Mạn nghe ra giọng điệu của giám đốc Tần không được tự
nhiên, cười nói: "Chuyện này e rằng không dễ giải quyết, nếu như ngay khi
sự việc xảy ra Phi Tuyết lựa chọn hành động đứng ra đối mặt với chuyện này, thì
hiệu quả có thể cũng không tệ lắm, nhưng chuyện đã lâu như vậy, truyền thông
đưa tin rộng rãi, ở tỉnh An hầu như ai cũng biết, tỉnh chúng ta cũng có không
ít người nghe nói chuyện này, danh tiếng tốt Phi Tuyết tích lũy được đã bị hủy
hoại. Lúc này lão giám đốc muốn ngăn cơn sóng dữ là rất khó, hơn nữa cô đừng
quên, sau lưng ông ta còn có bọn Chương Hồi đang kéo chân sau!"
Phi Tuyết đã không còn là Phi Tuyết do một mình lão giám đốc
quyết định như trước đây. Ông ta muốn huy động nguồn lực của toàn bộ nhà máy để
giải quyết cuộc khủng hoảng thương hiệu này cũng phải xem bọn Chương Hồi có
phối hợp hay không. Rõ ràng, Chương Hồi không làm gì đã là nể mặt rồi chứ đừng
nói đến việc phối hợp.
Sau chuyện này, Diệp Mạn càng thêm chắc chắn suy nghĩ, nhất
định phải luôn nắm chắc quyền khống chế cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.
Giám đốc Tần cũng biết việc này không phải dễ dàng:
"Tôi đã thuyết phục lão giám đốc, nhưng ông ta rất cố chấp, ông ta nói bây
giờ ai trở lại cũng không thích hợp bằng ông ta. Nhưng cơ thể của ông ta không
thể chịu được công việc với cường độ và áp lực cao trong thời gian dài như vậy,
vì vậy ông ta định sau khi xử lý xong chuyện này liền rời đi, sẽ không cứ ở vị
trí này. Ông ta đã đi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên rồi."
Diệp Mạn thật sự rất bội phục lão đồng chí như giám đốc
Tống, quá vô tư, người bình thường gặp phải loại chuyện này trốn cũng không
kịp, ông ta còn tự mình xông lên, hoàn toàn không nghĩ tới nếu làm không tốt
chuyện này, danh tiếng tốt mà ông ta tích góp nửa đời người đều bị hủy theo,
cũng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo cấp trên.
Chuyện này có liên quan gì đến ông ta chứ? Ông ta cũng đã
nghỉ việc được gần một năm.
Diệp Mạn chân thành nói: "Giám đốc Tống đây là chạy lên
thu dọn mớ hỗn độn, việc này nếu làm tốt thì còn dễ nói, còn nếu thất bại, có
thể khuyên giám đốc Tống thì khuyên nhủ đi."
Giám đốc Tần cười khổ: "Tôi biết chứ, chúng tôi đều đã
khuyên rồi, nhưng ông ta không nghe. Bỏ đi, lão giám đốc là như vậy, không cho
ông ta quay lại, ông ta sẽ cảm thấy bất an, cứ để ông ta làm đi, coi như có đầu
có cuối."
Người ngoài như Diệp Mạn cũng không tiện nói thêm: "Ừm.
Năng lực sản xuất điều hòa không khí trong nhà máy liên tục tăng lên, việc kiểm
tra chất lượng cũng phải theo kịp, có vấn đề gì thì lập tức báo cho tôi biết,
tuyệt đối không thể giấu giếm như phó giám đốc Ngôn, nếu không vấn đề nhỏ cũng
sẽ biến thành vấn đề lớn."
Giám đốc Tần vội vàng nói: "Tôi hiểu rồi. Đúng rồi,
giám đốc Diệp, tôi còn nghe được một tin tức, cửa hàng bách hóa hủy bỏ hợp tác
với Phi Tuyết."
Diệp Mạn giật mình: "Nhanh vậy sao?"
Sếp Tiết này vẫn luôn rất khéo đưa đẩy, sẽ không dễ dàng làm
ra chuyện đắc tội với người khác. Dù Phi Tuyết gặp phải một vài vấn đề, nhưng
rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, theo tính cách của sếp Tiết, hẳn là trước
tiên thu hồi điều hòa vào trong kho hàng, nói với khách hàng tạm thời hết hàng,
chờ chuyện này có kết luận rồi mới đưa ra quyết định mới đúng.
Giám đốc Tần không tiếp xúc nhiều với sếp Tiết nên không rõ
tính cách của ông ta: "Đúng vậy, tôi nghe lão giám đốc nói, hẳn là không
giả được."
Diệp Mạn đè nghi hoặc xuống nói: "Tôi hiểu rồi, cô phụ
trách trong nhà máy, bên cửa hàng bách hóa tôi sẽ nói chuyện với sếp
Tiết."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn suy nghĩ một hồi, cũng
không rõ sếp Tiết định làm cái gì, lần này sao lại vứt bỏ Phi Tuyết nhanh như
vậy. Cô lập tức gọi cho quản lý Hướng.
Quản lý Hướng cũng đã nghe nói về chuyện của Phi Tuyết,
nhưng rốt cuộc không có cạnh tranh gì với nhà máy sản xuất tủ lạnh của bọn họ
nên anh ta không để ý lắm, nhưng nghe Diệp Mạn hỏi tới, anh ta đồng ý giúp đỡ
nghe ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Mạn chỉ có thể chờ tin tức của anh ta, trong lúc này,
cô cũng không nhàn rỗi, gọi điện hỏi Chung Tiểu Cầm về tiến triển: "Hiệu
quả qu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.