Chung Tiểu Cầm đã liên hệ với các đại lý ở nhiều nơi khác
nhau, nhưng tin tức họ mang về đều không mấy lạc quan.
“Tổng giám đốc Diệp, em đã liên hệ
với tổng cộng tám đại lý trong tỉnh và ngoài tỉnh, sáu người trong số họ nói
rằng hiện giờ ở chỗ bọn họ đang mưa, hai người còn lại nói là ở chỗ họ hai ngày
trước cũng có mưa, mưa dầm liên tục. So với năm ngoái, nước mưa năm nay nhiều
hơn khá nhiều."
Thấy Diệp Mạn cố tình hỏi về vấn đề này
rồi còn bảo Chung Tiểu Cầm gọi cho nhiều đại lý như vậy, Chu Kiến Tân cau mày
hỏi: "Tổng giám đốc Diệp, cô cố tình hỏi về chuyện này làm gì?"
Diệp Mạn xoa xoa trán nói: "Tôi lo
nếu trời cứ tiếp tục mưa như vậy sẽ gây ra thiên tai lũ lụt."
Chu Kiến Tân cảm thấy cô có chút buồn
lo vô cớ: "Tổng giám đốc Diệp, số lượng mưa hàng năm đều không giống
nhau, các tháng tập trung cũng khác nhau. Lượng nước mưa năm nay nhiều hơn năm
ngoái một chút, nhưng mà lượng mưa những năm trước cũng đều. Năm kia mưa cũng
nhiều hơn hai năm trước đó thôi. Chắc là thêm vài hôm nữa trận mưa này sẽ tạnh.
Bây giờ báo đài cũng không có nói sẽ có lũ, cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Mạn cũng hy vọng là do cô nghĩ
nhiều, càng hy vọng năm 91 của kiếp này sẽ khác với kiếp trước. Nhưng hiện nay
lượng mưa ở một số tỉnh lân cận rõ ràng đang ở mức cao, nếu tiếp tục thì khả
năng xảy ra thiên tai lũ lụt là rất lớn.
Mặc dù theo trí nhớ của cô, tỉnh Vân Trung không phải là khu vực bị ảnh
hưởng đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng không thể không phòng bị.
"Cứ coi như là tôi lo xa đi. Không
thì thế này, khi nào cậu có liên hệ với đại lý bên kia thì thuận tiện hỏi luôn
lượng mưa năm nay ở địa phương họ là bao nhiêu, hơn nữa chúng ta cũng cần phải
chuẩn bị tốt để ứng phó mưa bão, dù sao thì lo trước khỏi họa mà."
Chu Kiến Tân gật đầu: "Được rồi.
Vậy thì nhà máy của chúng ta còn có các cửa hàng phải chuẩn bị tốt mọi thứ để
phòng ngừa mưa to thành lũ phải không, nhiêu đó chắc là được rồi ha."
Diệp Mạn thở dài: "Không, còn một
điều quan trọng nữa, là vấn đề về năng lực sản xuất, cậu đi kêu các nhà máy
giảm bớt năng lực sản xuất xuống một chút đi. Tiểu Cầm, em kêu hai nhà máy bên
kia thông báo cho công nhân nghỉ việc, tháng 8 lại đi làm lại. Nói với họ là do
nhà xưởng cùng ký túc xá cần được tu sửa lại, nên việc đi làm phải trì hoãn lại
hai tháng."
Chu Kiến Tân không ngờ rằng Diệp Mạn sẽ
đưa ra yêu cầu đột ngột như vậy, ngạc nhiên nói: "Tổng giám đốc Diệp
cái này, cho dù trời có mưa to cũng không quá tệ. Với lại năng lực sản xuất
hiện tại của chúng ta không thể theo kịp số lượng bán ra, nếu cô đột ngột giảm
sản lượng, thì các đại lý đằng sau thiếu hụt hàng thì phải làm sao bây
giờ?"
Diệp Mạn nhàn nhạt nói: "Dây chuyền
sản xuất và nguyên liệu cùng với công nhân đều có, nếu thiếu hàng thì có thể
sản xuất bất cứ lúc nào. Nhưng mà khi cho sản xuất quá nhiều, lỡ như có mưa bão
lớn, thiên tai lũ lụt, thì doanh thu của thiết bị gia dụng trong sáu tháng cuối
năm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Hàng tồn kho sẽ đọng lại nghiêm trọng, và dòng
tiền mặt cũng sẽ không suôn sẻ, việc kinh doanh của nhà máy cũng sẽ gặp khó
khăn. Trước tiên cậu cứ làm theo lời tôi đã nói, nếu không có thiên tai lũ lụt,
thì chỉ cần để cho công nhân của nhà máy sản xuất máy giặt đi làm sớm hơn là
được."
Chu Kiến Tân vẫn cảm thấy rằng Diệp Mạn
hơi quá lo lắng thái quá, nhưng Diệp Mạn là chủ còn cậu ta chỉ là cấp dưới, nên
cũng không tiện nói thêm cái gì. Sau đó, cậu ta đã nói chuyện này nói với Bàng
Dũng, muốn anh ta đi thuyết phục Diệp Mạn, các thiết bị gia dụng của bọn họ
đang trên đà phát triển, hết thảy đều đang tốt đẹp, lúc này cô lại đột nhiên
kêu họ cắt giảm sản xuất không phải là đang cho cửa hàng TV, còn có cửa hàng
máy giặt và các cửa hàng khác một lá bài tử rồi từ bỏ thị trường luôn sao?
Buổi tối, Bàng Dũng
đã gọi điện cho Diệp Mạn rồi nói về chuyện này: "Tôi nghe Kiến Tân nói là
cô chuẩn bị cắt giảm sản xuất à?"
Diệp Mạn nói: "Tôi vừa định nói
chuyện này với anh đây. Tôi muốn thông báo cho những người buôn bán rằng thời
tiết năm nay rất bất thường. Để cho bọn họ có thể làm tốt chuẩn bị để đối phó
với lũ lụt và chuẩn bị thêm nước và thức ăn ở nhà."
Bàng Dũng
nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của Diệp Mạn, liền nói: "Tôi đã
gọi điện cho hơn chục đại lý ở các nơi khác nhau, bao gồm cả các tỉnh có Phùng
Túc và Trình Chu. Thời tiết năm nay đúng thật là hơi kỳ lạ, nhiều nơi nhiều mây
và mưa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khả năng thực sự xảy ra thiên tai lũ lụt.”
Trước những thảm họa thiên nhiên như
thế này, sức mạnh của một cá nhân là quá nhỏ.
Diệp Mạn cười khổ nói: "Chuyện này
tôi cũng lo lắng. Nếu có lũ lụt, doanh số bán hàng của chúng ta trong sáu tháng
cuối năm nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Đồ gia dụng không thể so với thứ khác, vì
chúng rất cần thiết. Mọi người phải thỏa mãn những thứ khác trước đã, rồi mới
tính đến việc sắm đồ gia dụng”.
Vào thời điểm
này, giá đồ gia dụng vẫn còn tương đối đắt đỏ đối với người bình thường, nói
chúng là hàng xa xỉ cũng không ngoa. Xây dựng lại sau thảm họa trước hết phải
đáp ứng nhu cầu cuộc sống và sinh tồn, sau đó mới tính đến những thứ khác,
doanh số bán đồ gia dụng nhất định sẽ bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn, nhưng
sau khi cuộc sống và sản xuất của mọi người trở lại bình thường, doanh số bán
đồ gia dụng sẽ nên tăng trở lại.
Bàng Dũng cũng ý thức được điều này,
anh ta thở dài nói: "Được rồi, sao trời đột nhiên lại đổ mưa?"
Diệp Mạn hỏi Bàng Dũng: "Tôi nghe
Kiến Tân nói rằng có lượng mưa ở tỉnh Thông nhiều hơn chỗ chúng ta. Anh cũng
nên dừng việc đang làm và quay lại đi, nào hết mưa thì quay lại làm cũng không
muộn."
Nếu không trong tình trạng lũ lụt này,
mà Bàng Dũng xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, cô phải giải thích làm sao với chị
Bàng đây?
Bàng Dũng bị sốc:
"Cũng không cần phải làm tới mức này đi?
Bọn họ dự định trước khi mùa hè kết
thúc sẽ mở các cửa hàng bán hàng trực tiếp tại các tỉnh của hơn chục thành phố
lớn, nếu bây giờ trở về, tiến độ công việc năm nay chắc chắn sẽ bị chậm lại.
Nhưng Diệp Mạn lại kiên quyết:
"Khi anh quay lại, tất cả những người đi theo anh cũng phải quay lại, các
cửa hàng đang đang dở dang sẽ tạm thời đóng cửa. Sau khi trở về, chúng ta phải
bàn bạc về cách giải quyết về sau, với lại anh Bàng này, nếu có lũ lụt, chúng
ta ở cùng một chỗ sẽ dễ dàng bàn cách giải quyết hơn."
Nghe Diệp Mạn nói như vậy, Bàng Dũng
đồng ý quay lại: "Được rồi, tôi xử lý công việc ở đây xong sẽ trở về. Cũng
sẽ để Kiến Tân quay lại với tôi."
Trong khoảng thời gian tiếp theo, điều
Diệp Mạn quan tâm nhất là thời tiết. Mỗi ngày vào 7 giờ tối cô đều xem dự báo
thời tiết quốc gia của đài CCTV, dự báo thời tiết ở Vân Trung coi đều xem đúng
giờ.
Tình hình không khả quan lắm, nhiều nơi
trên cả nước bắt đầu xảy ra mưa lớn. Chỉ là chương trình dự báo thời tiết quốc
gia của đài CCTV, chỉ tường thuật thời tiết của các tỉnh lỵ của thành ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.