Mặc dù nhà máy sản xuất máy giặt đã tuyên bố phá sản, nhưng vẫn còn một số công việc cần hoàn thiện cần xử lý, giám đốc Hồ vẫn ăn sáng như thường lệ rồi vội vã chạy đến nhà máy, nhưng khi đến cổng nhà máy, ông ta đã phát hiện có điều gì đó không ổn.

Trước đây, cổng lớn nhà máy vắng vẻ không có ai nhưng giờ thì đông nghịt người, nhìn kỹ mới thấy họ đều là công nhân trong nhà máy.

Xe dừng ở trước cổng nhà máy, tài xế khó xử quay đầu nhìn về phía giám đốc Hồ: “Giám đốc Hồ, cái này… ngài xem chuyện này làm sao bây giờ?”

Giám đốc Hồ mở cửa bước xuống xe, lạnh lùng nhìn mọi người: “Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Giám đốc Hồ không thể bằng được giám đốc Từ, dù sao thì cũng là lãnh đạo ở nhà máy sản xuất máy giặt bao nhiêu năm, có sức ảnh hưởng rất lớn, công nhân nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông ta thì có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng có người ở trong đám đông hét lên: “Tại sao không bán thiết bị cho Lão Sư Phụ?”

Câu nói này giống như những tia lửa rơi vào đống cỏ khô, trong phút chốc châm lên ngọn lửa trong lòng công nhân.

Họ bàn tán xôn xao: “Đúng rồi, giám đốc Hồ, tại sao ông không đem thiết bị cũ trong nhà máy bán cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ?”

“Giám đốc Hồ, chúng tôi đều đồng ý bán đi! Nhà máy của chúng ta đã phá sản rồi, những thiết bị này có để lại trong nhà máy cũng vô dụng, thời gian lâu cũng bị rỉ sét rồi trở thành đống sắt vụn thôi, bây giờ bán cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ còn có thể thu lại được ít tiền.”

Mặt giám đốc Hồ tái mét khi nghe những lời này, Diệp Mạn này được đấy, từ lần trước sau khi ông ta bảo người đưa bảng báo giá thì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ bên đó không có tý phản ứng nào, ông ta còn cho là Diệp Mạn đang chê giá quá đắt nên bỏ đi, ai ngờ bây giờ đã ở đây đợi ông ta rồi.

Ông ta đương nhiên không muốn để Diệp Mạn được như ý nguyện. Giám đốc Hồ giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó đổ hết tội cho Lão Sư Phụ: “Mấy người nghe ai nói là tôi không đồng ý bán hả? Tôi đã đồng ý rồi, là bên cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không giữ lời hứa.”

“Giám đốc Hồ, ông đừng nói đùa nữa, giá cả mà ông đưa ra cũng gần bằng với giá mà lúc đầu chúng ta mua vào, đã dùng mấy năm rồi, bán lại cho người khác thì cũng phải hạ giá chứ, dây chuyền sản xuất cũng dùng mấy năm rồi, chắc chắn sẽ không thể nào bằng được hàng mới mua rồi! Ông ra giá cao như vậy, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chắc chắn không cần!”

Mọi người đều bàn tán xôn xao, lần lượt trách giám đốc Hồ không nên tùy tiện báo giá.

Giám đốc Hồ tức đến mức muốn bật cười, Diệp Mạn giỏi thật đấy, còn tung cả những tin tức này ra rồi, rõ ràng là nhắm vào ông ta.

Ông ta càng không muốn bọn họ được như ý.

“Được, nhà máy sẽ bàn bạc với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, mọi người đợi có thông báo cụ thể được không?”

Ông ta kéo dài chính là vì nhà máy đã phá sản, mấy người này ai cũng sẽ phải tự mình cứu lấy mình, đến lúc đó số người đến tìm ông ta sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ không có gì xảy ra.

Diệp Mạn có kế hoạch của mình thì ông ta cũng sẽ có cách đối phó.

Nhưng ông ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của Diệp Mạn.   

Lời vừa nói ra, trong đám người có mấy thành phần tích cực lập tức nói: “Giám đốc Hồ, khi nào thì bàn bạc vậy? Chúng tôi đi cùng với ông được không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi luôn đi. Quản lý Thường nói với chúng tôi, sau khi mua dây chuyền sản xuất này về, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ mở rộng sản xuất, sẽ tuyển thêm một đợt công nhân mới, tuyển chọn những người ưu tú từ trong những công nhân đã bị sa thải chúng tôi.”

Nghe thấy vậy, mọi người lập tức trở nên kích động, sốt sắng hỏi: “Lão Lý, sao ông không nói sớm? Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ tuyển bao nhiêu người thế?”

Lão Lý nói: “Nghe quản lý Thường nói là sẽ tuyển khoảng 500 người.”

Năm trăm người chẳng là gì so với nhà máy hơn 4000 người của bọn họ, nhưng cho dù cả nhà máy đều ứng tuyển thì vẫn có một phần tám cơ hội, chưa kể sẽ  có một vài người có quan hệ tốt sẽ không nhận công việc này, vì vậy trên thực tế khả năng bọn họ được nhận cũng sẽ cao hơn một phần tám.

Cho dù nói thế nào đi nữa thì cũng được coi là một cơ hội. Đối với những công nhân bị mất việc đang rơi vào tuyệt vọng và bế tắc mà nói thì đó không khắc gì là một tia hy vọng.

Mọi người còn kích động hơn vừa rồi, lần lượt hỏi giám đốc Hồ: “Giám đốc, lúc nào đi bàn bạc với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ thế?”

Đối mặt với những khuôn mặt tràn đầy mong đợi, giám đốc Hồ thực sự không thể nói không, cũng không dám trì hoãn, bởi vì ông ta biết rằng, những người này khao khát cơ hội có việc làm ổn định như thế nào. Diệp Mạn không làm gì cả, chỉ cần treo một miếng thịt lên thì những công nhân đương nhiên sẽ tự gây áp lực cho ông ta, buộc ông ta phải đồng ý.

Lão Sư Phụ đúng là thủ đoạn thật đấy.

Giám đốc Hồ vừa tức vừa giận nhưng cũng không thể làm gì được, hôm nay tin tức này truyền ra ngoài, ba bốn nghìn công nhân trong toàn nhà máy sẽ kéo đến gây sức ép với ông ta. Ông ta có thể bỏ mặc ý kiến của mấy chục, mấy trăm công nhân, nhưng nhà máy nhiều người như thế họ lại còn cùng nhau ép ông ta bán thiết bị đi, nếu ông ta không đồng ý, đến lúc đó họ có thể đi tìm cấp trên, bản thân không đồng ý cũng phải đồng ý, còn sợ sẽ bị bên trên cắt cổ.

Sau khi cân nhắc trong lòng một lúc lâu, giám đốc Hồ không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, nhưng ông ta không muốn tự mình đi gặp Diệp Mạn nên chỉ tùy tiện chọn ra một người: “Lão Lý, ông đại diện cho nhà máy đi nói chuyện đi.”

Ngược lại ông ta còn muốn xem xem, tùy tiện chọn một người đi bàn bạc, thì sẽ bàn bạc được cái gì. Nếu công nhân trong nhà máy không hài lòng với lần đàm phán này thì ông ta có thể mượn cái đó mà ra mặt một một lúc.           

Lão Lý chỉ là một công nhân phổ thông thôi, đột nhiên được giao cho trọng trách lớn như vậy, ông ta lúng túng: “Tôi…cái này, tôi…”

Những công nhân khác rất vui mừng, vội vàng nói: “Lão Lý, nhận đi, chúng tôi trông cậy vào ông đấy.”

Được mọi người cổ vũ như vậy, ông ta phải cắn răng nhận công việc này.

***

Diệp Mạn biết được điều này thì cũng đoán ra được ý đồ của giám đốc Hồ, cái này là cảm thấy mình kém cỏi, không muốn chịu thua trước cô.

Nhưng lão Lý chỉ là một nhân viên bình thường nên không thể xử lý chuyện này, hơn nữa nhà máy sản xuất máy giặt cũng không phải là một miếng sắt, lỡ như sau này bọn họ đạt được thỏa thuận rồi lại có người nhảy ra phản đối thì sao? Mặc dù không có tổn thất gì, nhưng có lẽ sẽ có chút phiền toái, chậm trễ thời gian là tổn thất lớn nhất, Phi Tuyết tranh chấp nội bộ là cơ hội ngàn năm có một, sau khi nội bộ hết xảy ra tranh chấp, chắc ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play