Hai người bốn tay làm cách nào so được với nhiều người qua đường như vậy.

Điều càng tệ hơn là, những người qua đường ở đằng xa nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng chạy tới, gia nhập đội ngũ nhặt tiền.

Nhân viên an ninh ở cửa ngân hàng thấy vậy nhanh chóng chạy xuống, quát lớn ngăn mọi người lại: “Đừng cướp, đừng cướp, đây là tiền của người khác làm rớt, dừng lại đi!”

Nhưng không ai nghe anh ta, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đều đang tranh nhau muốn điên rồi.

Cốc Kiến Thành và Diệp Bảo Hoa đang nhét rất nhiều tiền rơi rải rác xung quanh trở lại trong túi. Diệp Bảo Hoa vội vã hùa theo những người khác lụm tiền, Cốc Kiến Thành nhìn lướt qua những tờ tiền nằm rải rác trên mặt đất, nằm quá rải rác, căn bản không có cách nào nhặt lại hết được. Hơn nữa đã phát sinh sự tình thế này, khẳng định là nhanh thôi sẽ kinh động tới cảnh sát.

Anh ta liếc nhìn tiền mặt trong túi, mặc dù không đủ ba trăm nghìn tệ nhưng số tiền này cũng đủ để anh ta chạy trốn rồi sống cuộc sống sung sướng một thời gian. Nếu hiện tại không chạy một khi chờ cảnh sát tới thì đã muộn rồi.

Nghĩ đến đây, Cốc Kiến Thành cầm nắm tiền mặt cuối cùng nhét vào trong túi, dùng sức kéo mạnh túi muốn bỏ chạy.

Một bàn tay của Diệp Bảo Hoa cũng cầm túi, Cốc Kiến Thành bất thình lình dùng sức kéo mạnh khiến cậu ta ngã xuống đất, trừng mắt to mắt nhỏ với Diệp Mạn sắc mặt tái nhợt đang nằm trên mặt đất.

Diệp Mạn lập tức nhỏ giọng nói: “Anh ta muốn cầm tiền chạy lấy người, để cho em gánh tội thay.”

Diệp Bảo Hoa theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng Cốc Kiến Thành chạy trốn, cậu ta lập tức kinh hãi, cậu ta biết Cốc Kiến Thành hoàn toàn có khả năng làm chuyện đó thật. Hai người chẳng qua chỉ là hợp tác nửa vời, căn bản không có cơ sở tin tưởng, nếu để Cốc Kiến Thành đem tiền đi, cậu ta làm việc này cũng coi như uổng công.

Diệp Bảo Hoa cũng không quan tâm tới Diệp Mạn, nhanh chóng đứng dậy, nhào tới, nắm lấy góc túi.

Cốc Kiến Thành thiếu chút nữa bị cậu ta kéo ngã, anh ta quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu làm gì vậy?”

Diệp Bảo Hoa mặt dày nói: “Anh, anh đợi em với!”

Cốc Kiến Thành lập tức hiểu được ý nghĩ của Diệp Bảo Hoa, anh ta liếc mắt nhìn bảo vệ ngân hàng còn đang tận lực khuyên ngăn người dân không được nhặt tiền, âm u nói: “Đi, tôi cầm túi.”

Diệp Bảo Hoa liếc nhìn chân trái của Cốc Kiến Thành, chỉ vào có ý nói: “Anh, vẫn là để em cầm đi, em cầm chạy nhanh hơn.”

Chính là do vì cậu ta cầm chạy trốn nhanh, chân mình lại có tật đuổi không kịp, Cốc Kiến Thành mới càng không thể đồng ý với cậu ta. Diệp Bảo Hoa không tin được Cốc Kiến Thành, như nhau thôi, Cốc Kiến Thành cũng không tin Diệp Bảo Hoa, nhưng hiện tại dù sao vẫn phải có một người nhượng bộ, cứ tiếp tục giằng co như vậy, chờ khi cảnh sát tới thì đừng nghĩ đến việc chạy trốn.

“Được.” Cốc Kiến Thành buông lỏng tay ra. Diệp Bảo Hoa cầm túi liền quay đầu bỏ chạy, ngược hướng với đường chạy trốn của Cốc Kiến Thành.

Cậu ta không ngu, Cốc Kiến Thành có súng, hiện tại tiền đã tới tay, nếu lúc này còn không chạy trốn, nhỡ quay đầu lại Cốc Kiến Thành bắn cậu ta một phát, một mình nuốt tiền thì làm sao bây giờ?

Cốc Kiến Thành chạy vài bước, không nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Bảo Hoa chạy về hướng bên kia, lập tức hiểu được kế hoạch của cậu ta. Khá lắm, thế mà dám tính kế trên đầu anh ta, máu não trong đầu Cốc Kiến Thành dâng lên, sự tức giận và nỗi sợ mất tiền vào tay Diệp Bảo Hoa khiến anh ta giơ khẩu súng trong tay lên.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, tất cả những người nhặt tiền run bần bật, ngay cả nhân viên an ninh cũng sợ ngây người.

Diệp Bảo Hoa thậm chí còn bịch một tiếng, ngã xuống đất.

Cốc Kiến Thành kích

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play