Thấy Diệp Mạn không để ý đến cậu ta, Diệp Bảo Hoa dùng sức đẩy cô vào trong ngõ nhỏ.

Diệp Mạn cố gắng kìm nén sự sợ hãi lo lắng nổi lên ở trong lòng, dừng bước chân, giả vờ như đang cố che điện thoại, hỏi: “Em nói với cha mẹ là đến Phụng Hà chơi vài ngày mà? Em cứ mãi không chịu về, hai người họ sẽ lo lắng đấy, có cần chị bảo giám đốc Mộc báo cho cha mẹ biết không?”

Diệp Bảo Hoa than thở nói: “Ôi giời, không cần, em lớn như vậy rồi, bọn họ có gì mà lo lắng chứ. Chị cứ yên tâm đi, em nói với họ là đến tìm chị rồi, bọn họ biết em ở đâu, sẽ không lo lắng nữa.”

Nếu như vừa nãy không nghe thấy tiếng khóc lóc tê tâm liệt phế của Mao Xảo Vân ở trong điện thoại, Diệp Mạn chắc cũng sẽ tin lời của cậu ta.

Rõ ràng cậu ta không báo cho người nhà biết cậu ta đi đâu, lại còn lừa cô như vậy, chắc chắn sẽ tăng thêm sự nghi ngờ ở trong lòng Diệp Mạn. Bằng không, vì sao Diệp Bảo Hoa phải nói dối?

Não cô chuyển động thật nhanh, ánh mắt bí mật liếc nhìn hai đầu ngõ, khoảng cách với cửa ngõ xa khoảng một đến hai trăm mét, cũng không có người đi qua, xin giúp đỡ cũng không được. Mà về thể lực, cô chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Bảo Hoa, càng đừng nói đến có thể còn có tên ác ma Cốc Kiến Thành đang ẩn núp ở đâu đây, dùng sức mạnh chắc chắn là không được rồi, phải nghĩ cách khác thôi, cô tuyệt đối không thể rơi vào tay của hai tên xấu xa này được.

“Tổng giám đốc Diệp, Diệp Bảo Hoa đang ở chỗ cô à? Cậu ta đi tìm cô rồi?” Đầu điện thoại bên kia, thư ký La đã nghe thấy câu nói vừa nãy của Diệp Mạn, vội vàng hỏi.

Diệp Mạn nghe thấy giọng nói của anh ta, giật mình một cái, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một phương án, lập tức quay đầu nói với Diệp Bảo Hoa: “Đợi chị hai phút, chị gọi nốt cuộc điện thoại này.”

Nói xong, không để cho Diệp Bảo Hoa có cơ hội phản bác, cô nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc La, hai trăm nghìn tệ đúng không, được rồi tôi sẽ đi rút tiền ở ngân hàng gần nhất, rút xong sẽ đưa cho anh luôn, anh thấy như thế được không? Chúng ta cứ thỏa thuận như thế nhé, bây giờ tôi sẽ đi rút tiền cho anh, anh nhất định phải giao hàng đúng giờ cho tôi đấy, không thể giao hàng của tôi cho người khác được. Thế nhé, tôi đi rút tiền đây.”

Nói xong, tắt điện thoại luôn, tắt luôn cả âm lượng của điện thoại, tránh cho việc lát nữa thư ký La lại gọi điện thoại cho cô, làm cho Diệp Bảo Hoa hoài nghi.

Ngắt điện thoại, cô bình tĩnh nói với Diệp Bảo Hoa: “Vừa nãy em cũng nghe thấy rồi, chị đang có việc gấp, tổng giám đốc La bảo chị bây giờ phải đi rút hai trăm nghìn tệ tiền hàng giao cho anh ta, nếu không sẽ hủy bỏ, không hợp tác với chúng ta nữa, bán chỗ hàng của chúng ta cho người khác. Chị phải đi rút tiền gửi ngay cho anh ta, em cũng đi xe về nhà ngay đi, đừng để cha mẹ lo lắng, chút nữa chị sẽ nhờ người sắp xếp cho em một công việc nhà nước ở huyện, em cố gắng đi làm, đừng chạy lung tung.”

Diệp Bảo Hoa tính toán ở trên người cô, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn có tiền.

Nhà máy sản xuất giấy đóng cửa, cậu ta và Diệp Quốc Minh đều thất nghiệp, không tìm được việc, không có thu nhập liền theo dõi cô, muốn dựa vào người chị giàu có để sống cuộc sống sung túc. Nhưng cô vẫn luôn không về nhà, cũng không cho bọn họ vào nhà máy làm việc, cha con nhà họ Diệp một chút tiền lời cũng không có. Ngược lại nhìn thấy cô lại tăng tiền lương cho công nhân, lại quyên tiền cho Á vận hội, theo cách nói của bọn họ chính là lợi cho người khác cũng không cho nhà mình, trong lòng bọn họ sao có thể bình tĩnh được? Thời gian lâu rồi, chắc chắn sẽ sinh ra suy nghĩ ghen ghét và không cam lòng, lần này đi tìm cô, vừa là trả thù, nhưng cũng muốn kiếm một chút tiền sống những ngày tháng sung túc.

Chuyện Cốc Kiến Thành giết người bị lộ rồi, anh ta chắc chắn cũng muốn kiếm chút tiền để cao chạy xa bay, hai người ăn nhịp với nhau, cho nên đã lên kế hoạch âm mưu chĩa mũi vào cô. 

Nếu bọn họ muốn tiền, cô sẽ đưa tiền đến đặt trước mặt bọn họ, để bọn họ nhìn thấy còn có cách khác kiếm được tiền càng nhanh hơn.

Trói cô lại, vơ vét tài sản mất nhiều thời gian đã đành, nguy hiểm cũng lớn, bọn họ không quá quen thuộc Phụng Hà, lại còn là lần đầu tiên làm chuyện này, rất dễ bị bắt. Còn việc bắt cô bán nào nơi núi sâu hoang vu hẻo lánh, làm sao mà mê người bằng hai trăm nghìn tệ được. Là người đều sẽ chọn hai trăm nghìn tệ. Có hai trăm nghìn tệ này rồi, bọn họ có thể cao chạy xa bay, ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống giàu có sung túc.

Bọn họ chỉ cần đợi thêm chút, đợi cô rút tiền từ ngân hàng, đi ra rồi cướp liền luôn là được, so với việc trói cô càng lấy được tiền nhanh hơn, mạo hiểm cũng thấp hơn nhiều.

Diệp Mạn cố ý nói ở điện thoại như vậy, vừa là nhắc nhở thư ký La, lát nữa cô sẽ đi ngân hàng, cũng là để ổn định lại Diệp Bảo Hoa, thả mồi cho Diệp Bảo Hoa.    

Chỉ cần Diệp Bảo Hoa thèm hai trăm nghìn tệ này, vậy thì lúc này sẽ không lật mặt với cô, trên đường đi rút tiền cô vẫn còn rất nhiều cơ hội chạy trốn.

Quả nhiên, Diệp Bảo Hoa nghe thấy cô muốn đi ngân hàng rút hai trăm nghìn tệ tiền mặt để đưa cho người khác, tiếng hít thở cũng nặng hơn nhiều, vui vẻ nói: “Chị ba, nhiều tiền như thế nhỡ gặp phải lừa đảo hay cướp bóc thì phải làm sao? Em đi với chị, đợi đến khi đưa chị đến chỗ tổng giám đốc La mới đi.”

Diệp Mạn cố ý liếc nhìn bầu trời, có hơi lo lắng mà nói: “Vậy em có kịp chuyến xe buổi chiều không? Nhà máy của tổng giám đốc La khá xa, ở vùng ngoại thành lận, xuống xe buýt còn phải đi bộ một đoạn nữa, đợi đến lúc đi về thì cũng đã là buổi chiều rồi.”

Diệp Bảo Hoa nghe thấy tin này càng vui hơn. Vùng hoang vu lại càng tốt, ra tay cũng không có ai nhìn thấy, càng thích hợp hơn ở đây, thật sự là trời tặng cho cơ hội tốt mà. Cậu ta hoàn toàn không biết, Diệp Mạn đã biết chuyện xảy ra ở huyện Trường Vĩnh, cho nên cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến cái bẫy nào cả. Ngược lại rất ân cần: “Chị ba, vậy thì em càng phải đưa chị qua đấy. Vắng vẻ như vậy, chị mang nhiều tiền như thế càng không an toàn. Em có thể bắt kịp chuyến xe buổi chiều vậy thì chiều về, không được thì sáng sớm mai em sẽ về.”

Sợ làm cho cậu ta nghi ngờ, Diệp Mạn không đồng ý, vẫn đối xử với cậu ta với thái độ như trước: “Không cần, chị bỏ tiền vào trong túi, ai mà biết chứ, đừng để lỡ thời gian em về, em đừng đi theo chị.”

Diệp Bảo Hoa mặt dày muốn đi theo cô, cậu ta lắc đầu nói: “Không được, em không yên tâm. Chị ba, chị để em đi với chị, bảo vệ chị đi.”

Diệp Mạn nheo mắt nhìn cậu ta, nói: “Có phải em muốn tiền không? Nói thẳng ra đi, hai trăm nghìn tệ này là để trả tiền hàng cho người ta, nếu không họ sẽ không cung cấp hàng cho nhà máy của chúng ta. Em cứ nhất quyết muốn đi theo chị cũng được, nhưng đừng nghĩ đến hai trăm nghìn tệ này, chị sẽ không để em phí công đi cùng, một ngày cho em mười tệ phí đi cùng vậy.”         

Có hai trăm nghìn tệ rồi, ai còn quan tâm đến mười tệ chứ?

Chị ba này của cậu ta chính là một người keo kiệt không có tình người, không có chút tình cảm thân thiết gì với người nhà, bản thân giàu rồi, ăn ngon mặc đẹp, hời cho người khác cũng được, truyen yeu thich, nhưng ngay cả ngụm canh cũng không muốn cho những người thân ruột thịt như bọn họ, cũng đừng trách cậu ta xấu xa ác độc, là do cô nhẫn tâm trước.

Cậu ta lặng lẽ nhìn cô bằng con mắt khinh thường, ngẩng đầu lại cười tủm tỉm, mặt nịnh nọt nói: “Cảm ơn chị ba!”

Diệp Mạn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, không thể không cảm thán ở trong lòng, quả thật con người đều sẽ trưởng thành chẳng sợ rác rưởi như Diệp Bảo Hoa, chỉ là hướng phát triển của cậu ta bị sai lệch. Trước đây cậu ta làm sao có thể kiềm chế được lòng tham lam và ham muốn với nhiều tiền như vậy chứ.

“Vậy đi theo chị đi, lát nữa đi đến chỗ của tổng gia

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play