Sau khi đàm phán xong xuôi với Hà Văn, Diệp Mạn quay lại văn
phòng gọi điện cho trưởng ban Mộc: “Ngày kia cháu sắp xếp một nhân viên nữ đến
nhà máy để học hỏi từ chú một khoảng thời gian, nếu như không có vấn đề gì thì
về sau sẽ giao cho chị ấy quản lý nhà máy mới.”
Trưởng ban Mộc hiểu ý của Diệp Mạn, trả lời chắc nịch:
“Được, chú sẽ chỉ bảo cô ấy thật tốt.”
Diệp Mạn hơi do dự một lúc, rồi nói cho trưởng ban Mộc nghe
chuyện của Hà Văn: “Chồng chị ấy mất rồi, còn chị ấy thì đang mang thai hơn một
tháng.”
Người ở bên đầu dây bên kia cũng ngừng lại, một hồi sau
trưởng ban Mộc mới nói: “Chú biết rồi, chú sẽ không để cô ấy làm việc nặng
đâu.”
“Không được.” Diệp Mạn bác bỏ ngay: “Cháu nói chuyện này với
trưởng ban Mộc không phải để chú đối xử đặc biệt với chị ấy, trong công việc,
cái gì nên đến thì cũng phải đến, nếu chú để ý chuyện chị ấy đang mang thai thì
sau này chị ấy quản lý nhà máy lớn hơn thế nào?”
Trưởng ban Mộc hồ đồ rồi, nếu không phải vì chuyện này thì
Diệp Mạn cố ý nhắc đến làm gì?
Dường như biết được điều trưởng ban Mộc đang nghi ngờ, Diệp
Mạn nói thêm: “Trưởng ban Mộc, cháu làm phiền chú thêm chuyện này, sau giờ làm,
chú có thể giới thiệu một vài bà mẹ đơn thân để chị ấy làm quen, để chị ấy có
thể đưa ra lựa chọn cho cuộc sống sau này.”
Bây giờ vẫn còn nhỏ, Hà Văn hoàn toàn có cơ hội để hối hận,
nếu để thêm mấy tháng nữa bụng to lên, có hối hận cũng đã muộn. Hà Văn đang rất
nhạy cảm, cô nói gì cũng không nghe, chi bằng để chị ấy hiểu rõ việc một người
mẹ đơn thân nuôi con nhỏ có bao nhiêu vất vả, khổ cực. Chị ấy nuôi con một mình
sẽ khó khăn hơn những người góa phụ, chị ấy sẽ phải chịu đựng nhiều hơn, người
khác có thể giúp đỡ một chút, nhưng chị ấy không những không được giúp đỡ mà
còn bị đàm tiếu.
Diệp Mạn không đồng ý việc Hà Văn sinh đứa bé này ra. Dù
kiếp trước cô chưa từng sinh con nhưng nhìn người khác nuôi con, không chỉ dừng
lại ở vấn đề tiền bạc mà còn cần phải có rất nhiều thời gian, một người phụ nữ
vừa muốn xây dựng sự nghiệp, vừa phải nuôi con thật sự quá vất vả, người khác
thì có chồng để cùng chia sẻ, có nhà chồng, nhà mẹ đẻ hỗ trợ, nhưng chị ấy thì
chỉ có một mình. Có đứa con này, đồng nghĩa với việc cuộc sống của chị ấy trong
mười tám năm tới sẽ bị ràng buộc, cho đến khi đứa trẻ trưởng thành, chị ấy mới
có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trừ khi trong nhà có mỏ vàng, tiền nhiều vô kể, xác suất con
người ta đi sai đường trong cuộc đời là rất lớn, nếu không thì những cô gái có
gia cảnh bình thường rất khó để vượt qua thử thách này. Đời người không có
đường quay đầu, sinh con ra rồi cũng không thể nhét lại, nuôi dưỡng một đứa trẻ
là một chuyện vô cùng hao tốn tâm sức, nhưng không hồi vốn được bao nhiêu, một
khi đã bắt đầu thì không có quyền hối hận và nói không.
Nếu Hà Văn hoàn toàn hiểu hết những khó khăn của chuyện này,
đoán chừng hai mươi năm nữa, chị ấy sẽ phải đối mặt với cuộc sống ra sao hay
vẫn kiên trì với quyết định của hiện tại, Diệp Mạn sẽ chọn cách tôn trọng sự
lựa chọn của chị ấy, điều cô lo lắng bây giờ là việc chị ấy vẫn còn tình cảm và
không muốn ly hôn nên mới đưa ra một quyết định bốc đồng.
Trưởng ban Mộc không hiểu ý định của Diệp Mạn, vẫn nghĩ rằng
cô muốn cho Hà Văn tiếp xúc với những người là mẹ đơn thân, học hỏi kinh nghiệm
sinh con nên cười hớn hở rồi nói: “Chú hiểu rồi, chú sẽ xếp cho cô ấy chỗ ở
cạnh mẹ của Chu Hồng Giang và chị của cậu ấy, xếp như thế để tiện chăm sóc lẫn
nhau.”
Mẹ của Chu Hồng Giang còn trẻ nhưng lại góa chồng, sức khỏe
không được tốt, một mình nuôi hai con nhỏ, hai đứa trẻ cũng có chút hiếu thảo
và có tiền đồ nhưng cuộc sống trước kia rất khó khăn. Chu Hồng Giang có thể yên
tâm học hành là do chị của cậu ấy đã lo toan mọi việc trong nhà. Nhưng chị của
cậu đã quá lứa lỡ thì nên sống rất vất vả.
Để Hà Văn qua lại với họ cũng tốt.
Diệp Mạn đồng ý, nói: “Dạ được, chú cứ làm như thế đi. Nhân
tiện năng lực sản xuất của nhà máy phải được thắt chặt, bên cửa hàng bách hóa
đang giục lấy hàng rồi.”
Doanh số TV màu 18 inch bán rất chạy do thời gian gần đây
bùng nổ, hiện tại hàng tồn kho không nhiều.
Trưởng ban Mộc hào hứng nói: “Rồi rồi, lát nữa chú sẽ đi bảo
với ông Triệu.”
Gần đây, không chỉ doanh số bán hàng của các cửa hàng bách
hóa và các chuỗi cửa hàng tăng mạnh mà doanh số bán hàng của các đại lý cũng
tăng lên rất nhiều. Do lượng khách hàng vào cửa hàng không hề nhỏ nên cũng kéo
theo doanh số bán các sản phẩm khác trong cửa hàng, trong tháng sáu các cửa
hàng, đại lý trực tiếp của cửa hàng Lão Sư Phụ đã bán được hơn ba nghìn chiếc
điều hòa không khí, tủ lạnh từ loại vừa đến loại cao cấp cũng bán được một ít.
Số tiền này mặc dù còn không bằng các cửa hàng bách hóa,
nhưng cũng đã là một kết quả tốt. đối với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ Thời tiết
tháng bảy và tháng tám nắng nóng, doanh số bán máy điều hòa sẽ đạt mức cao
mới, tính chung năm nay họ có thể bán được mười nghìn đến hai mươi nghìn
chiếc điều hòa, lãi vài trăm tệ một chiếc, lãi ròng vài triệu đồng, vẫn chưa có
gì để mà gọi là gánh nặng rủi ro.
Chênh lệch giá đối với người trung gian thực sự sinh lợi,
đặc biệt là đối với các sản phẩm từ trung cấp đến cao cấp, nơi lợi nhuận rất
lớn và rủi ro khá nhỏ.
Doanh số bán hàng của Lão Sư Phụ trong tháng sáu tăng không
quá nhiều so với cùng kỳ năm ngoái, nhưng lợi nhuận ròng lại gấp mười mấy lần
so với tháng sáu năm ngoái, nguyên nhân chính là do lợi nhuận của TV màu 18
inch, máy điều hòa không khí và một số mặt hàng tầm trung, tủ lạnh từ cao cấp
trở lên khá cao, tiền lãi có thể bằng vài chiếc tivi màu 14 inch.
Không chỉ Lão Sư Phụ được nếm vị ngọt của lợi nhuận cao mà
các đại lý cũng đã được nếm trải, sau khi bước sang tháng bảy, lượng mua sản
phẩm trung cấp đã tăng lên rất nhiều.
Lô máy điều hòa không khí đầu tiên của máy điều hòa không
khí Phi Tuyết gần như đã được bán hết rất nhanh, Thường An Toàn đã báo cáo sự
việc với Diệp Mạn và lên kế hoạch lấy một lô máy điều hòa không khí khác từ máy
điều hòa không khí Phi Tuyết.
Diệp Mạn không phản đối và giao vấn đề cho ông ấy xử lý.
Trước khi ông ấy quay lại, một vị khách không ngờ tới đã
đến cửa hàng — Phùng Túc.
Diệp Mạn khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Phùng Túc:
“Ông chủ Phùng đến Phụng Hà từ bao giờ thế? Sao không báo trước một tiếng để
tôi cho người đến đón.”
Phùng Túc xua tay, cười bảo: “Đúng lúc phải tới đây xử lý
một số công việc, nên tới thăm giám đốc Diệp và quản lý Bàng. Nghe nói quản lý
Bàng bị thương, cách đây không lâu tôi nhận được hai hộp sâm, tặng cho mọi
người để bồi bổ cơ thể. Giám đốc Diệp, cô và quản lý Bàng là trụ cột của đại lý
của chúng tôi, vì vậy hãy chăm sóc bản thân.”
Tiện đường này cũng trùng hợp ghê.
Diệp Mạn hiểu rõ trong lòng, Phùng Túc tặng món quà này chắc
chắn là có việc muốn nhờ cô.
Cô nghĩ một lúc, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đối xử với các
đại lý cũng rất tốt, đặc biệt là với đại lý lớn của Phùng Túc, nếu cậu ta có
yêu cầu gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải quà cáp. Chắc có lẽ yêu cầu này
không đơn giản.
Diệp Mạn đẩy hộp quà nhân sâm được đóng gói đẹp mắt về phía
Phùng Túc, cười nói: “Ông chủ Phùng, đọc truyện ở ứng dụng tytnovel, chúng
tôi xin nhận tấm lòng của cậu. Nhưng nhà máy có quy định không thể nhận đồ của
các anh, anh có chuyện gì thì cứ nói ra, nếu tôi giúp được, chắc chắn sẽ giúp
đến cùng.”
Tuy rằng tặng quà là luật ngầm không thể thiếu, không thể
loại bỏ hoàn toàn. Nhưng cô là chủ, chắc chắn không thể đặt ra tiền lệ này, nếu
không về sau có chuyện gì mọi người sẽ xách cả đống đồ đến cho cô mất, vậy lúc
đó sẽ điều chỉnh thế nào? Giám đốc nhà máy như cô sẽ có tư cách gì để nói đến
danh dự và uy tín? Trên làm việc xấu dưới cũng theo việc xấu đó mà làm, cô muốn
phá đi tiền lệ ấy, nếu không thì những người khác về sau sẽ nhận quà càng trắng
trợn.
Phùng Túc đẩy cái hộp rồi nói: “Giám đốc Diệp, đây chỉ là
chút thành ý của tôi, không đáng bao nhiêu đâu. Chuyện này không phải xảy ra
khi quản lý Bàng bị thương sao? Chỉ một lần này thôi, đừng khách sáo với tôi
như thế.”
Diệp Mạn không đồng ý: “Nếu cậu nói thật cho tôi biết giá
tiền của hai hộp nhân sâm này, tôi sẽ bảo kế toán kết toán tiền cho cậu. Tấm
lòng của cậu thì chúng tôi xin nhận, nhưng quy định thì không thể thay đổi,
mong cậu hiểu cho. Miễn là yêu cầu đó hợp lý, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, để
mọi người cùng được kiếm tiền làm giàu. Ông chủ Phùng có chuyện gì thì cứ nói,
chúng ta sẽ không nói về những nghi thức sáo rỗng này.”
Nói đến nước này, Phùng Túc đành lấy lại hai hộp nhân sâm:
“Giám đốc Diệp, cô thật sự là người sống có nguyên tắc đấy. Vậy… Tôi nói luôn
nhé, tôi tới đây tìm cô quả thật là có chuyện cần hỏi, nghe nói Trình Chu đi
tỉnh Giang khai thác thị trường, không biết tin ấy có thật không?”
Nếu không biết đó là thật hay giả, cậu ta sẽ chạy tới đây
sao?
Những ông chủ này rất xảo quyệt, trong lòng họ rõ ràng nhưng
lại luôn nói nửa vời.
Diệp Mạn gật đầu và cười: "Thực sự có chuyện như vậy.
Tháng trước, ông chủ Trình đã giới thiệu hàng chục đại lý từ khắp nơi trong
tỉnh tới đây. Tôi và quản lý Bàng thấy rằng thị trường của Húc Thành quá nhỏ
không đáp ứng được nhu cầu của ông chủ Trình, vì vậy chúng tôi đã hỏi anh ta có
ý định đến tỉnh Giang để mở rộng thị trường hay không. Ông chủ Trình rất hứng
thú với công việc đầy thử thách này, vì vậy một thời gian trước anh ta đã đến
tỉnh Giang để điều tra khảo sát thị trường, nếu như không có gì ngoài ý muốn,
không bao lâu nữa anh ta sẽ sớm quay trở về để chính thức ký kết hợp đồng đại
lý cấp tỉnh."
Phùng Túc đã xác nhận vấn đề này từ phía Diệp Mạn, cậu ta im
lặng một lúc sau đó thẳng thắn hỏi: "Giám đốc Diệp, cô có nghĩ rằng tôi
thích hợp đi phát triển thị trường mới không?"
Diệp Mạn cũng không ngạc nhiên với sự tự tiến cử của cậu ta,
ngay khi Phùng Túc chủ động hỏi về chuyện này, cô đã đoán được mục đích của cậu
ta. Hiện tại Phùng Túc là người có thành tích tốt nhất trong tất cả các đại lý,
cậu ta có thể kiếm được hàng trăm nghìn trong năm nay, ham muốn của con người
là vô hạn, nếu có thể kiếm được hàng trăm nghìn, ắt hẳn người ta sẽ muốn kiếm
được hàng triệu, hàng chục triệu, cô khẳng định cậu ta không cam lòng dậm
chân tại chỗ, vẫn làm một đại lý nhỏ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.
Cậu ta có tham vọng đến tận nơi, tình cờ cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ cũng thiếu nhân tài để mở rộng thị trường nên Diệp Mạn cũng không có
lý do gì để từ chối.
Cô đứng dậy, đi tới trước tấm bản đồ quốc gia treo trên tường,
chỉ vào vị trí tỉnh Vân Trung, sau đó vẽ một vòng tròn xung quanh: "Ông
chủ Phùng, ngoài tỉnh Vân Trung, tỉnh Thông, tỉnh An… Ngoài mấy tỉnh này ra,
còn có cả tỉnh Giang mà ông chủ Trình đã chọn, các tỉnh thành khác đều thiếu
đại lý cấp tỉnh, không biết ông chủ Phùng có cảm thấy hứng thú không?"
Phùng Túc nhìn kỹ vào phạm vi mà Diệp Mạn chỉ ra và phát
hiện ra rằng Diệp Mạn đã loại trừ tỉnh Vân Trung và các tỉnh lân cận xung
quanh, điều đó có nghĩa là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đang cam kết nắm bắt và
chiếm lĩnh thị trường gần nhất, sẵn sàng bán cho các đại lý của họ nếu các đại
lý ở xa hơn.
Không hổ là giám đốc Diệp, suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Với sự phát triển không ngừng của cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ, danh tiếng càng ngày càng lớn và ảnh hưởng đầu tiên là các tỉnh lân cận
xung quanh tỉnh Vân Trung là nơi đầu tiên. Với sự nổi tiếng, việc phát triển
thị trường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, đó là lý do tại sao năm nay các đại lý ở
tỉnh Thông phát triển nhanh chóng như vậy.
Nhưng hiển nhiên, Diệp Mạn cũng biết thị trường ở các khu
vực xung quanh là nơi dễ phát triển nhất, hơn nữa vì nó khá gần với cơ sở
trung tâm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nên rất dễ quản lý, do đó những nơi
như vậy được chỉ định là khu đất riêng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Vậy nên
nếu những nhà phân phối này muốn phát triển lớn hơn, họ sẽ phải đi đến những
nơi xa hơn.
Phùng Túc nhìn chằm chằm vào bản đồ trong một lúc, sau đó
cậu ta đưa ngón tay chỉ vào nơi giáp với phía đông nam của tỉnh An: "Tỉnh
Xương Lan, tôi chọn nơi này có được không?"
Trên thực tế, nơi tốt nhất là tỉnh Giang, nơi quá khứ là
tỉnh Thông. Bây giờ ở tỉnh Thông đã có hàng chục đại lý, ước tính trong một
hoặc hai năm tới, toàn tỉnh này sẽ được thiết lập hệ thống đại lý như tỉnh Vân
Trung và sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng sẽ lan đến các tỉnh
Giang lân cận.
Nhưng thật không may, những nơi tốt đã được ông chủ Trình
chọn, vì vậy Phùng Túc chỉ có thể lựa chọn nơi tốt thứ hai. Ở hướng đông nam,
kinh tế phát triển nhanh, người dân có thể sử dụng vốn khá dồi dào, thị trường
thiết bị gia dụng có tiềm năng phát triển lớn hơn nên Phùng Túc đã chọn nơi
này.
Đương nhiên Diệp Mạn không có ý kiến: "Có thể. Vậy ngồi
xuống và chúng ta nói chuyện về các điều khoản cụ thể..."
Sau đó, Diệp Mạn nói với cậu ta một chút về các điều kiện và
giá cả của cơ quan cấp tỉnh, những điều tương tự như những gì ông chủ Trình đã
nói ngày hôm đó: "Đó là tất cả chi tiết cụ thể, ông chủ Phùng có ý kiến
gì không?"
"Không có." Trước khi Phùng Túc tới đây cậu ta đã
tìm hiểu chi tiết về vấn đề này, thấy điều khoản trong hợp đồng không khác gì
của ông chủ Trình, cậu ta rất dứt khoát không nói thêm điều kiện gì nữa. Sau
khi giao dịch với cô vài lần, cậu ta xem như hiểu được, trừ khi cậu ta có cống
hiến đặc biệt, bằng không cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ không cho cậu ta thêm
ưu đãi ngoài mức quy định.
Diệp Mạn mỉm cười gật đầu và nói: "Vậy hoàn thành, ông
chủ Phùng có thể đi khảo sát thị trường một chút, nếu như xác nhận không có gì
sai sót, chúng ta sẽ ký hợp đồng. Nội dung của hợp đồng cũng tương tự như những
gì chúng ta đã nói trong ngày hôm nay."
"Được, vậy tôi sẽ xuất phát tới tỉnh Xương Lan để xem
qua, sau khi quay lại sẽ tới tìm mọi người." Phùng Túc trả lời ngay lập
tức.
Không lâu sau khi cậu ta rời đi, Bàng Dũng đã đến.
"Tôi nghe nói hôm nay Phùng Túc tới đây, cậu ta đến có
chuyện gì sao?"
Diệp Mạn nói đơn giản một chút: "... Chính là vì để
tiết kiệm công việc của đại lý, tôi đã đồng ý với cậu ta."
Bàng Dũng rất vui mừng: "Điều đó cũng không tồi. Nếu
hai người cùng nhau hợp tác, các sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng
ta có thể phủ khắp tỉnh Vân Trung, tỉnh Thông... bốn tỉnh, thực sự rất
nhanh!"
Một năm trước, anh ta có nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện
này.
Diệp Mạn cũng gật đầu và cười nói: "Cũng không phải,
hiện nay tốc độ phát triển của các đại lý bên này rất nhanh, năm nay chúng ta
sẽ tập trung vào việc phân phối các tỉnh, sang năm sẽ lan rộng và hướng tới
tỉnh An. Ngoài ra, đọc truyện ở ứng dụng tytnovel, nhất định phải chú ý
hết sức đến các cửa hàng kinh doanh trực tiếp của chúng ta, năm nay chúng ta
phải mở cửa hàng tại các thành phố lớn trong tỉnh và sẽ trực tiếp vào tỉnh
Thông trong năm sau, với các đại lý đầu tiên mở cửa thị trường, các thiết bị
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng ta không phải là một thương hiệu mà mọi
người chưa bao giờ nghe nói đến, nên cũng dễ mở các cửa hàng bán hàng trực tiếp
hơn."
Kế hoạch của cô là đi theo các cửa hàng bán hàng trực tiếp
đằng sau các đại lý, điều này có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí và thời gian
quảng cáo. Đầu tiên lấy tỉnh Vân Trung làm trung tâm, dần dần sẽ quảng bá sản
phẩm đến các tỉnh và thành phố lân cận, sau khi có danh tiếng sẽ tiếp tục được
mở rộng hơn nữa và đẩy mạnh ra toàn quốc.
Bàng Dũng cũng ý thức được sự cấp bách của thời gian, hưng
phấn nói: "Chân của tôi gần như đã lành hẳn, sau khi bàn giao việc xây
dựng nhà máy cho Chu Kiến Tân, tôi sẽ đi làm lại và mở một cửa hàng."
Diệp Mạn cười và nói: "Không cần vội vàng, không phải
Đỗ Hằng đã trở lại rồi sao? Anh cứ để cho cậu ta đi là được, chờ tới khi công
việc chuẩn bị gần xong, anh có thể đến xem qua, nói chung mọi thứ không có vấn
đề gì là được, không cần phải tự mình làm hết mọi việc."
Bàng Dũng có một vấn đề, anh ta thích làm mọi thứ một mình.
Ở bộ phận buôn bán nhỏ thì vẫn ổn, nhưng đây sẽ sớm trở thành một nhà sản xuất
thiết bị gia dụng với hơn một nghìn nhân viên, tích hợp với các kênh sản xuất
và phân phối, đồng thời sẽ có hơn hai trăm nhà phân phối dưới sự quản lý của
họ. Nếu có chuyện gì cũng phải cần bọn họ làm, vậy cần nhiều nhân viên như vậy
để làm gì? Hơn nữa tương lai quy mô càng ngày càng được mở rộng, mọi việc sẽ
càng ngày càng nhiều hơn, cho dù một mình anh ta không ngủ, cả ngày bận rộn làm
việc cũng không hết việc.
Khi người lãnh đạo giao quyền hợp lý thì chỉ cần nắm bắt
được hướng đi chung là đủ.
"Được rồi, vậy để thằng nhóc này chuẩn bị công việc sơ
bộ." Bàng Dũng ngượng ngùng xoa xoa mặt, sau đó anh ta hỏi sang chuyện
khác: "Nhân tiện, Takahashi Yu của tập đoàn Phú Hữu và những người khác đã
rời khỏi huyện Trường Vĩnh, sau đó họ đã đi đâu? Họ dự định ở lại tỉnh Vân
Trung của chúng ta hay đi đến những nơi khác?"
Diệp Mạn khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Lúc bọn họ
rời đi họ thậm chí còn không chào hỏi với bên huyện một tiếng, thị trưởng Mao
rất tức giận, bên huyện khẳng định là không biết cụ thể về chuyện này, tôi đoán
có lẽ giám đốc Tôn sẽ biết."
Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của họ vẫn còn thua xa với những
nhà sản xuất lớn của nhà nước này về mặt thông tin đầy đủ. Không có cách nào,
đây là khoảng cách chênh lệch giữa nền tảng và sự kết nối, trong thời gian ngắn
sẽ không đuổi kịp được. Diệp Mạn cũng không muốn hỏi giám đốc Tôn, tập đoàn Phú
Hữu xây dựng nhà máy ở đâu không quan trọng, miễn là họ không có chủ ý với cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ là được.
Nhắc tới giám đốc Tôn, Bàng Dũng cười nhạo một tiếng:
"Hừ, vốn nước ngoài này không phải là món bánh thơm ngon sao? Giám đốc Tôn
này sao không tranh thủ giành giật?"
"Sao anh biết giám đốc Tôn không đi tranh giành?"
Diệp Mạn cười.
Sau khi Bàng Dũng đi ra ngoài, cô suy nghĩ một chút, cảm
thấy mình vẫn cần phải hiểu rõ chuyện này, bằng không sẽ bị giống như lần
trước, nếu cô quá bị động, bị tập đoàn Phú Hữu đánh sẽ trở tay không kịp.
Vì vậy, cô nhấc điện thoại lên và gọi cho quản lý Hướng từ
nhà máy sản xuất tủ lạnh: "Quản lý Hướng, xin lỗi đã quấy rầy, tôi là Diệp
Mạn, tôi có chút việc muốn hỏi anh."
Quản lý Hướng vui vẻ nói: "Có chuyện gì vậy? Cô cứ
nói."
Diệp Mạn trực tiếp hỏi: "Tập đoàn Phú Hữu có còn chuẩn
bị đổ bộ vào tỉnh của chúng ta không?"
Khi đề cập đến điều này, quản lý Hướng bỗng trở nên hăng
hái: "Tôi nghe nói rằng ban đầu tập đoàn Phú Hữu vốn định liên doanh với
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của cô, nhưng cô đã từ chối?"
"Thực sự có chuyện như vậy, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
của chúng tôi là một nhà máy nhỏ chỉ có mấy trăm công nhân, lấy cái gì mà liên
doanh với bọn họ." Diệp Mạn nói với giọng điệu bất đắc dĩ.
Quản lý Hướng vui vẻ nói: "Cô đã từ chối điều tốt đẹp
mà mọi người đều mơ ước. Hiện tại chúng ta nên giản lược một số nhà máy trong
tỉnh để tìm kiếm người từ tập đoàn Phú Hữu, ngay cả các nhà máy nhỏ ở địa
phương cũng không ngoại lệ."
Vì tập đoàn Phú Hữu không thích quy mô của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ nên các nhà máy nhỏ ở địa phương cũng có thể cạnh tranh, nói về điều
này, họ còn có nhiều nhân viên hơn so với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nếu có
một cơ hội thì sao? Chẳng phải một nhà máy đang trên bờ vực phá sản sẽ được hồi
sinh sao? Cho dù tồi tệ đến đâu cũng sẽ không thể tồi tệ so với hơn tình hình
hiện tại, nói không chừng có lẽ sẽ có một lối thoát mới.
Diệp Mạn không nói nên lời khi nghe được tin tức này, mọi
người thực sự nghĩ rằng tập đoàn Phú Hữu đang coi tiền như rác, đừng đùa nữa,
họ tính toán thông minh hơn chúng ta rất nhiều. Muốn tập đoàn Phú Hữu lấp đầy
lỗ hổng của một nhà máy nhỏ ở địa phương, hơn nữa còn sắp phá sản, chuyện này
làm sao có thể?
"Vậy nhà máy của anh không đi tranh giành sao?"
Diệp Mạn cười hỏi.
Quản lý Hướng im lặng vài giây rồi nói: "Làm sao cô
biết nhà máy của chúng tôi không đi tranh giành? Lãnh đạo nhà máy đã đến tìm
ông Takahashi của tập đoàn Phú Hữu, không chỉ nhà máy của chúng tôi mà còn có
một số các nhà máy thiết bị gia dụng lớn ở thủ phủ của tỉnh cũng đã đến đó, nếu
có thể nhận được khoản đầu tư này từ tập đoàn Phú Hữu, tất cả các thiết bị
trong nhà máy đều có thể được thay thế bằng những thiết bị tiên tiến nhất, hiệu
quả sản xuất sẽ được cải thiện rất nhiều, hơn nữa với số tiền này, cô cũng có
thể quảng cáo và quảng bá khắp nơi, mở rộng các kênh và nhanh chóng đưa sản
phẩm ra thị trường rộng lớn hơn, áp đảo các đối thủ, dẫn đầu và chiếm lợi thế
của người đi trước. Giám đốc Diệp, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nhà máy
sản xuất máy giặt và nhà máy sản xuất TV cũng đang cố gắng hết sức để giành
được tập đoàn Phú Hữu."
Điều đó có nghĩa tin tức đầy đủ về Diệp Mạn ở tỉnh thành
không được nhiều người biết đến, nếu không thì cô chắc chắn sớm đã biết đến
chuyện này, nhiều người đang bàn tán về việc cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ngu
ngốc như thế nào, hai trăm triệu dâng tận mồm mà họ cũng không cần. Bây giờ
nó sẽ tốt hơn đối với các đối thủ cạnh tranh của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ,
cho dù đó là nhà máy sản xuất máy giặt hay nhà máy sản xuất TV nhận được
khoản đầu tư này sẽ mang lại áp lực cạnh tranh lớn cho cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ muốn giữ được lợi thế hiện tại cũng khó khăn!
Nếu không phải cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không làm tủ
lạnh, quản lý Hướng cũng sẽ không nói nhiều như vậy với Diệp Mạn.
Diệp Mạn nghe xong tin tức này cũng không vội chút nào.
Hiệu suất của nhà máy sản xuất máy giặt rất kém, mặc dù nhà
máy sản xuất TV hoạt động tốt hơn nhưng tình hình cũng không khả quan. Nếu
tập đoàn Phú Hữu thực sự đầu tư, đó sẽ là một điều tốt, ít nhất sẽ có thể giúp
cho công nhân trong nhà máy có cuộc sống ổn định thêm vài năm nữa mà không bị
sa thải sớm.
Đối với việc cạnh tranh, cho dù tập đoàn Phú Hữu đầu tư vào
nhà máy nào hoặc xây dựng nhà mấy độc lập, sẽ hình thành sự cạnh tranh. Và ngay
cả khi không có tập đoàn Phú Hữu, cũng sẽ có các thương hiệu nước ngoài khác,
đọc truyện ở ứng dụng tytnovel, các thương hiệu từ các tỉnh và thành phố
khác sẽ vào tỉnh Vân Trung, trong nền kinh tế thị trường, sự cạnh tranh ở khắp
mọi nơi, có trốn tránh cũng vô ích, chỉ có không ngừng nâng cao sức cạnh tranh
của sản phẩm thì họ mới có thể chiếm lĩnh được một chỗ đứng trên thị trường.
"Cám ơn anh đã nói cho tôi biết nhiều như vậy, nếu
chuyện của tập đoàn Phú Hữu có thêm manh mối, phiền anh thông báo cho tôi một
tiếng." Diệp Mạn lịch sự nói với quản lý Hướng.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn liền kệ chuyện này sau
lưng, bất cứ ai được tập đoàn Phú Hữu nhận cũng sẽ không thay đổi được sự thật
rằng tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Cô vẫn nắm bắt thời gian này để phát triển mạnh mảng kinh
doanh cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của mình là chính.
Bây giờ đã bước vào tháng bảy, nhóm sinh viên đại học đầu
tiên của Đại học Vân Trung, tổng cộng mười tám người đã bắt đầu đến cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ để làm việc. Trong nhóm sinh viên đại học này, hầu hết trong
số họ đều làm trong lĩnh vực công nghệ, chỉ có một số ít sinh viên là chuyên
ngành khác.
Bởi vì nhà máy ở Phụng Hà vẫn chưa được xây dựng nên họ chỉ
có thể để cho họ đến làm việc ở huyện Trường Vĩnh trước. Sau khi nhà máy được
xây dựng, các kỹ thuật viên đều sẽ làm việc tại Phụng Hà, còn những sinh viên
đại học khác sẽ tùy theo chuyên môn và kế hoạch cá nhân của họ, việc họ ở lại
huyện Trường Vĩnh hay đến làm việc tại thành phố Phụng Hà sẽ tùy thuộc vào
nguyện vọng cá nhân và phối hợp với tình hình cụ thể ở trong nhà máy.
Chuyện này do trưởng ban Mộc phụ trách, Diệp Mạn chỉ cần gọi
điện thoại thông báo cho ông ấy một tiếng là được, cụ thể trưởng ban Mộc sẽ thu
xếp tốt.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho các sinh viên đại học, Thường An
Toàn quay trở về và mang theo một tin tức không mấy tốt đẹp: "Giám đốc,
bên Phi Tuyết tạm thời không có hàng."
"Hết hàng?" Diệp Mạn nhíu mày, một nhà máy lớn như
vậy lại không chuẩn bị trước sao?
Thường An Toàn thở dài: “Đúng vậy, bây giờ thời tiết nắng
nóng, doanh số bán máy điều hòa không khí rất tốt, cung không đủ cầu, hiện tại
họ đang tập trung vào việc sản xuất các sản phẩm từ trung cấp đến cao cấp có
lợi nhuận cao hơn. Sản lượng máy điều hòa không khí cấp thấp giảm nhưng nhu cầu
không giảm. Không chỉ riêng chúng ta mà còn có một số đại lý cũng đang lái xe
đến xếp hàng ở cửa sau nhà máy chờ giao hàng, tôi cũng đã sắp xếp mọi người đến
xếp hàng, có lẽ sẽ mất khoảng một tuần nữa mới có thể đến lượt của chúng ta và
chúng ta cũng sẽ không thể lấy được quá nhiều hàng."
"Đã như vậy, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy
nhiêu đi." Trong thời gian ngắn Diệp Mạn cũng không có lựa chọn nào khác.
Phi Tuyết là một thương hiệu điều hòa không khí nổi tiếng
trong tỉnh, có danh tiếng rất tốt. Bây giờ cũng không có thể từ bỏ Phi Tuyết và
chọn các thương hiệu điều hòa không khí khác, trong tỉnh không có đối thủ cạnh
tranh với Phi Tuyết, ở ngoại thành lại quá xa, chưa kể còn làm lãng phí thời
gian, bây giờ là mùa cao điểm bán hàng điều hòa không khí, các nhà sản xuất có
tiếng nói rất lớn, thời gian này tìm đến muốn ép giá xuống cũng không dễ dàng.
Nếu giá quá cao, tỷ suất lợi nhuận sẽ nhỏ và không kiếm được nhiều tiền, họ bận
rộn với những toan tính gì?
Cũng may mắn khi sản phẩm chủ yếu hiện tại của cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ của họ không phải là máy điều hòa không khí, doanh số bán ra
chiếm tỷ trọng cũng không lớn, vậy nên việc thiếu hàng cũng không phải là vấn
đề lớn.
Cuối cùng Diệp Mạn nói với Thường An Toàn: "Năm nay
trước tiên cứ như vậy, sau khi mùa hè kết thúc chúng ta sẽ thảo luận các biện
pháp đối phó, tránh tình huống này tái diễn vào năm tới."
Bên này Diệp Mạn đang lo lắng về việc không có đủ sản phẩm
để bán, còn giám đốc Tôn bên kia đang lo lắng về việc doanh số bán TV màu giảm
sút.
Thị trường cấp thấp đã bị cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cướp
đi, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng đang thống trị TV màu 18 inch. Kênh bánh
hàng TV màu 18 inch chính của nhà máy của họ hiện nay là Giáp Thiên Hạ và các
đại lý cá nhân, mất đi một kênh quan trọng như công ty bách hóa, tất nhiên
doanh số bán hàng sẽ trở thành vấn đề.
Số liệu bán hàng tháng sáu rất kém, nếu cứ tiếp tục như
vậy thì chắc chắn năm nay nhà máy sản xuất TV Phụng Hà sẽ bị lỗ, đừng nói
hoàn thành nhiệm vụ đã được giao bên trên, ngay cả việc hỗ trợ nhà máy cũng khó
khăn.
Đối mặt với tình trạng khó khăn này, giám đốc Tôn đang nóng
lòng muốn tìm một lối thoát mới.
Và sự xuất hiện của tập đoàn Phú Hữu là một cơ hội.
Vốn dĩ ngay từ đầu ông ta nghe được tin tức tập đoàn Phú Hữu
chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà máy ở tỉnh Vân Trung, nhưng sau đó không biết vì
sao tập đoàn Phú Hữu lại nhắm vào cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, đích thân đến
huyện Trường Vĩnh thương lượng về chuyện liên doanh cùng với Diệp Mạn.
Nghe được tin tức này, giám đốc Tôn lo lắng đến nỗi cả đêm
không ngủ.
Ban đầu bọn họ đã bị cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ xâm chiếm
không ít thị trường. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ này lại khoác thêm lực lượng
của tập đoàn Phú Hữu, thị trường TV ở tỉnh Vân Trung nào còn có phần của bọn họ
ư? Bất kể là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ hay là tập đoàn Phú Hữu đều làm cho
ông ta đau đầu, hai bên này cộng lại với nhau có thể tạo thành một liên minh
vững chắc, các nhà máy của bọn họ căn bản không thể cạnh tranh được với đối
phương, chỉ có thể chờ chết.
Không ngờ sau này niềm hy vọng đó lại có bước ngoặt. Không
biết Diệp Mạn nghĩ như thế nào, nhưng cô đã từ chối cành ô liu do tập đoàn Phú
Hữu đưa ra.
Sau khi biết rằng tập đoàn Phú Hữu đã từ bỏ kế hoạch xây
dựng một nhà máy ở huyện Trường Vĩnh, giám đốc Tôn đã rất vui mừng.
Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không cần tập đoàn Phú Hữu thì
bọn họ cần!
Nếu tập đoàn Phú Hữu có ý định tìm kiếm doanh nghiệp trong
nước để liên doanh, vậy nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà của bọn họ
cũng có thể tranh giành một chút. Nếu có khoản đầu tư khổng lồ này của tập đoàn
Phú Hữu, bọn họ cũng có thể áp đảo một phần của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
trên thị trường, và cũng có thể giành lại thị trường đã bị mất đi.
Vì vậy, sau khi biết Takahashi Yu đã đến Phụng Hà, giám đốc
Tôn đã lập tức chuẩn bị tài liệu và quà tặng, đích thân đến thăm hỏi và bày tỏ
ý định muốn hợp tác với tập đoàn Phú Hữu, hơn nữa cũng nhượng bộ rất nhiều.
Ông ta có ý này, vậy tại sao các nhà máy khác lại không.
Trong khoảng thời gian này, khách sạn nơi Takahashi Yu và
những người khác ở mỗi ngày đều có khách đến thăm hỏi, họ đều liên quan đến
ngành thiết bị gia dụng, mục đích của họ đều là muốn lôi kéo tập đoàn Phú Hữu
và nhận được khoản đầu tư khổng lồ này.
Trong tỉnh cũng sợ con vịt đã chín lại bay mất, nhiều lần
phái người khéo léo thúc giục, hỏi bọn họ có phải có gì không hài lòng không,
trong tỉnh sẽ hết sức hỗ trợ để giải quyết.
Trên bàn Takahashi Yu chất đầy tư liệu của từng nhà máy.
Ông ấy lật xem từng cái, cuối cùng ném lên bàn, nói với
Chương Hồi: "Nhiều người như vậy, một năm chỉ có từng đó giá trị sản
lượng, xem tôi là gì? Nhìn tôi giống coi tiền như rác à?"
Chương Hồi rút ra hai phần tư liệu bày trước mặt Takahashi
Yu: "Hai nhà này khá ổn. Em vợ của giám đốc Tôn nhà máy sản xuất TV
thành phố Phụng Hà mở một chuỗi cửa hàng đồ điện gia dụng - Giáp Thiên Hạ,
nếu như có thể sáp nhập nhà máy sản xuất TV với Giáp Thiên Hạ, ngược lại có
thể bù đắp được một nửa Lão Sư Phụ."
Nhưng hiển nhiên chuyện này không dễ dàng. Thêm vào một
phương hợp tác, vậy thì phải chia thêm một phần cổ phần.
Quan hệ giữa giám đốc Tôn và Tiêu Thư Dương rất thân thiết,
chưa chắc bọn họ có thể chiếm được quyền điều hành.
Mà đường dây tiêu thụ của Giáp Thiên Hạ cũng không toàn
diện có hiệu suất bằng Lão Sư Phụ, rõ ràng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
bắt đầu muộn hơn Giáp Thiên Hạ nhưng chẳng mấy chốc các cửa hàng được trực tiếp
quản lý sẽ đuổi kịp Giáp Thiên Hạ, càng đừng nói đến người ta còn có hai ba
trăm đại lý, trước mắt khu vực tiêu thụ đã trải dài hai tỉnh, cứ theo đà phát
triển này, sang năm phạm vi tiêu thụ còn tiếp tục mở rộng. Ở phương diện này
Giáp Thiên Hạ không thể đuổi kịp đối phương.
Mà nhà máy sản xuất TV hiệu suất thấp, gánh nặng rất lớn,
một khi hùn vốn, những điều này chắc chắn đều sẽ trở thành gánh nặng trên vai
họ, không biết lúc nào mới có thể vứt bỏ.
Takahashi Yu nhìn chăm chú một lần, cuối cùng ném lên trên
mặt bàn: "Không được, tiếc là Lão Sư Phụ. . ."
Chương Hồi không lên tiếng. Bọn họ coi trọng nhất vẫn là Lão
Sư Phụ, thế nhưng Diệp Mạn thà rằng chuyển nhà máy cũng không thỏa hiệp, chuyện
này chỉ có thể từ bỏ.
Takahashi Yu thở dài lấy ra một phần tư liệu khác từ trong
ngăn kéo: "Vậy nhà này đi, xác định trước để tránh cái đám kia tới đòi góp
vnố, không có chút biết mình biết ta nào."
Chương Hồi không hề bất ngờ về lựa chọn của ông ta, đây vốn
là đơn vị bọn họ vừa ý. Nếu không phải do cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
xuất hiện, đọc truyện ở ứng dụng tytnovel, khiến bọn họ muốn thay đổi
quyết định thì việc này đã sớm hoàn thành. Lượn một vòng, sự việc lại trở về
điểm ban đầu, mặc dù Lão Sư Phụ rất tốt nhưng nhà này cũng được.
Khoản đầu tư của tập đoàn Phú Hữu đã được xác định, giám đốc
Tôn là một trong những người biết được tin tức này sớm nhất, ông ta cảm thấy vô
cùng mất mát.
Rốt cuộc nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà của họ kém
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở chỗ nào? Dù là quy mô hay là danh tiếng,
đều lớn hơn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nhưng mình chủ động đưa tới cửa
Phú Hữu lại không muốn, thật là khiến người ta khó chịu.
Tin tức tốt duy nhất là, Phú Hữu không lựa chọn nhà máy sản
xuất TV để đầu tư, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện một đối thủ cạnh
tranh mạnh mẽ nữa, áp lực của bọn họ cũng sẽ không lớn.
Chờ đến khi việc này lên báo Diệp Mạn mới biết.
Ngày mùng 7 tháng 7 « Nhật Báo Vân Trung » đăng trên đầu
một tin tức: Tập đoàn Phú Hữu đầu tư ở tỉnh chúng ta với vốn đầu tư là hai
trăm triệu!
Câu nói đầu tiên của tin tức là theo thông tin của chúng
tôi, tập đoàn Phú Hữu đầu tư hai trăm triệu, góp vốn với nhà máy điều hòa không
khí Phi Tuyết. Đây là khoản đầu tư từ nước ngoài lớn nhất từ trước đến giờ của
tỉnh ta, dự án này khởi động sẽ thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của tỉnh ta. . .
Diệp Mạn đọc tin tức một cách cẩn thận, trên báo chí chủ yếu
trình bày ý nghĩa sự hợp tác của hai đơn vị, mang đến bao nhiêu hiệu quả kinh
tế và lợi ích, nâng cao nền kinh tế địa phương, cung cấp một lượng công việc
mới nhưng không đưa tin cụ thể thỏa thuận hợp tác, việc phân chia cổ phần, vân
vân.
Sau khi xem xong, cô khép tờ báo lại, trong lòng cảm giác
rất khó chịu.
Ánh mắt Takahashi Yu thật là bén, chuyên môn để mắt tới
những nhà máy phát triển ổn định như bọn họ.
Máy điều hòa không khí Phi Tuyết là nhãn hiệu máy điều hòa
không khí vô cùng nổi danh ở tỉnh Vân Trung thậm chí là ở các tỉnh lân cận, bán
chạy ở mấy tỉnh, cung không đủ cầu, hiệu quả và lợi ích rất tốt. Kết quả lại bị
Phú Hữu nhắm đến, cũng không biết về sau sẽ như thế nào. Dù sao hai ba mươi
năm sau, cô cũng chưa từng nghe qua hiệu máy điều hòa Phi Tuyết nữa.
Chuyện đã xong, Diệp Mạn cũng không làm được gì. Mà cho dù
chưa xong cô cũng không ngăn được, tất cả mọi người đều thấy vui khi chuyện
này thành công, cả những người bên trong Phi Tuyết chắc cũng sẽ rất mừng rỡ vì
chuyện này, những người từ chối vốn đầu tư bên ngoài như cô mới là số ít, khiến
người khác khó hiểu.
Nếu lúc này cô đứng ra làm ngược lại, nói muốn góp vốn, chỉ
sợ sẽ còn bị người chỉ trích, nói cô hâm mộ ghen ghét nhà máy điều hòa không
khí Phi Tuyết nên giờ hối hận!
Bỗng nhiên được một khoản đầu tư lớn như thế, Phi Tuyết chắc
chắn sẽ phát triển nhanh chóng trong thời gian ngắn, có tiền mua tiên cũng
được, những chuyện trước kia không xử lý được, bây giờ đều có cơ hội. Máy điều
hòa không khí Phi Tuyết ở trong tỉnh vốn không có đối thủ cạnh tranh, bây giờ
có tiền chắc chắn sẽ có hành động lớn, cũng không biết sẽ làm như thế nào.
Diệp Mạn bỏ tờ báo qua một bên. Nhà máy của họ với máy điều
hòa không khí Phi Tuyết không có cạnh tranh xung đột, trong ngắn hạn hẳn là
không ảnh hưởng tới cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cô nên làm gì thì vẫn
làm tiếp thôi.
Diệp Mạn xem việc này sẽ không ảnh hưởng đến cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ, nhưng không bao lâu sau cô đã biết mình đoán sai.
Giữa tháng bảy, Thường An Toàn buồn rầu trở về tìm Diệp Mạn,
nói cho cô một tin tức xấu: "Hàng bên máy điều hòa không khí Phi Tuyết
trước mắt rất eo hẹp, còn chưa tới lượt của chúng ta, theo loại tốc độ này, đến
cuối tháng cũng chưa chắc có thể giao tới cho chúng ta, năm nay lượng tiêu thụ
máy điều hòa không khí không bò lên nổi."
Vốn còn muốn làm lớn, nhưng bây giờ bởi vì thiếu hàng, chỉ
có thể là công dã tràng. Đáng tiếc bọn họ thật vất vả tạo nên thị trường máy
điều hoà không khí, vừa có chút chuyển biến tốt lại bởi vì không có hàng mà
mắc cạn.
Diệp Mạn nhíu mày: "Vì sao? Lần trước chú nói, khoảng
một tuần sẽ đến lượt chúng ta mà?"
Thường An Toàn bất đắc dĩ nói: "Tôi tìm người nghe
ngóng, nghe nói bây giờ máy điều hòa không khí Phi Tuyết nhập vào Phú Hữu, đại
diện bên Nhật cũng vào chiếm giữ trong nhà máy, yêu cầu điều chỉnh dây
chuyền sản xuất, cắt giảm sản lượng máy điều hòa không khí cấp thấp, tích
cực bước vào phân khúc cao cấp."
Diệp Mạn im lặng, giá cả máy điều hòa không khí vốn đắt hơn
TV, tủ lạnh, máy giặt nhiều, còn muốn nâng giá, thị trường sẽ bị thu nhỏ dần.
Mà coi như kế hoạch phát triển nhà máy cần điều chỉnh, cũng nên chờ đến mùa đông
rồi suy nghĩ thêm, bây giờ là mùa cao điểm tiêu thụ điều hòa không khí, kiếm
tiền lời trước không tốt sao?
"Lãnh đạo nhà máy điều hòa không khí sẽ đồng ý
sao?" Diệp Mạn không hiểu hỏi.
Hiển nhiên Thường An Toàn tìm không ít người, nghe được rất
kỹ càng: "Trong nhà máy một bộ phận người đồng ý, một bộ phận người không
đồng ý, ý kiến đều không thống nhất, bên phía Phú Hữu lại rất kiên trì, có lẽ
phải tranh luận rất lâu. Bọn họ có thể đàm phán đừng giảm sản lượng hay không,
chúng ta đợi hơn một tuần, còn có những đại lý cách xa mấy trăm km tới, đã xếp
hàng hơn mười ngày, chậm chạp lấy không được hàng, mọi người vô cùng oán
giận."
Cũng vì nhãn hiệu Phi Tuyết có danh tiếng, mấy tỉnh xung
quanh không có sản phẩm tốt hơn thay thế, nếu không phải thương nhân đã sớm bỏ.
Trời thì nắng nóng, một ngày 24 giờ, thay phiên nhau canh giữ ở cổng nhà máy
điều hòa không khí, không khiến người khác khó chịu sao được?
Sau khi phàn nàn một trận, Thường An Toàn hỏi: "Giám
đốc, nếu không chính chúng ta tự sản xuất, độ khó kỹ thuật của điều hoà không
khí cấp thấp cũng không lớn."
Lúc trước TV, máy giặt không lấy được hàng, bọn họ liền tự
sản xuất.
Diệp Mạn trầm tư mấy giây, lắc đầu: "Không được, đọc
truyện ở ứng dụng tytnovel, năm nay thời gian vàng để tiêu thụ máy điều hòa
không khí đã qua một nửa, chờ chúng ta kiến thiết xong nhà máy, đưa thiết bị
vào thì đã hết mùa hè, máy điều hoà không khí sản xuất ra bán không hết thì
phải làm sao? Chồng chất tại nhà kho ư? Mà chúng ta còn có hợp đồng với Phi
Tuyết, mùa đông phải mua sắm số lượng điều hoà không khí như nhau, quá nhiều
tài chính đặt ở máy điều hòa không khí, rủi ro quá lớn. Huống chi trước mắt
nhãn hiệu Phi Tuyết đang có danh tiếng rất tốt cũng bán rất chạy, bây giờ lại
có tiền, chúng ta muốn cạnh tranh trực diện với họ cũng không dễ dàng như
vậy."
Thường An Toàn ngẫm lại cũng thấy có lý: "Vậy tôi
thông báo cho đại lý, tạm thời thiếu hàng, chờ có hàng thì báo cho họ, để họ
đừng giao tiền trước."
Diệp Mạn gật đầu: "Ừm, chuyện này chú động viên các đại
lý. Lát nữa tôi liên hệ phó giám đốc Tần, xem có thể ưu tiên cho chúng ta một
nhóm hàng trước hay không. Chúng ta cầm hàng nhiều, mùa đông cũng có thể giải
quyết càng nhiều tồn kho giúp bọn họ, chuyện này cũng có lợi đối với bọn họ,
hy vọng có thể dàn xếp."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.