Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 122: Bọn họ


9 tháng

trướctiếp

"Ái Linh..."

Hoàng Ái Linh ôm sách đi ra khỏi lớp học cùng với bạn bè thì nghe thấy có người gọi mình, cô ấy theo tiếng gọi mà nhìn lại thì thấy Diệp Mạn đang đứng ở dưới cây Mộc Lan ở bên phải tòa nhà với nụ cười trên môi, hoa Mộc Lan màu trắng nở rộ, trên mặt đất rải đầy những cánh hoa.

Cô ấy vội vàng nói với người bạn đi cùng, sau đó co chân chạy tới trước mặt Diệp Mạn, hai mắt sáng long lanh nhìn cô: "Diệp Mạn, sao chị lại tới đây, chị cố ý tới tìm em sao?"

Diệp Mạn mỉm cười gật đầu: "Đúng, em có rảnh không? Chị có chút việc cần tìm em."

Hoàng Ái Linh khéo léo gật đầu: "Có, buổi sáng em chỉ có hai tiết học thôi."

"Vậy chị phải chiếm chút thời gian của em. Các em đưa phương thức liên lạc của chị cho chú nhỏ của Thiệu Dương sao?" Diệp Mạn hỏi thẳng.

Hoàng Ái Linh chớp mắt: "Đúng vậy, hai người có liên hệ với nhau không?"

Diệp Mạn lấy một lá thư từ trong túi ra: "Có liên lạc, bác sĩ Chung có gửi cho chị rất nhiều tài liệu, thật sự rất cảm ơn bọn em."

Hoàng Ái Linh ngượng ngùng xua tay: "Không cần cảm ơn ạ. Hồi tết bọn em chỉ tùy ý nói miệng thôi. Vậy dây chuyền sản xuất của các chị mua tới đâu rồi?"

Nào có nhanh như thế chứ, người trẻ tuổi suy nghĩ đúng là đơn giản. Diệp Mạn hơi lắc đầu nói: "Còn chưa xong, chị tới là muốn hỏi thăm tình hình của bác sĩ Chung một chút. Anh ấy đang làm việc tại bệnh viện nào thế? Chuyện này cần phải làm phiền anh ấy nhiều, nhưng bây giờ anh ấy đang không ở trong nước, chị muốn ký kết một hợp đồng ủy thác với đơn vị của anh ấy, làm phiền bác sĩ Chung giúp đỡ mua sắm dây chuyền sản xuất."

Hoàng Ái Linh là người đơn thuần, không suy nghĩ sâu xa gì, lúc này trả lời cho Diệp Mạn: "Chú nhỏ làm việc ở bệnh viện nhân dân tỉnh."

"Vậy sao, cảm ơn Ái Linh, vậy chị đi bệnh viện nhân dân tỉnh tìm lãnh đạo của họ." Diệp Mạn hỏi thăm được đơn vị mà Chung Ý làm việc, lúc này quyết định đi vòng qua bệnh viện nhân dân tỉnh.

Nhưng Hoàng Ái Linh gọi cô lại: "Diệp Mạn, thật ra chị không cần chạy tới bệnh viện đâu, chị tìm lãnh đạo khoa Y của bọn em cũng được. Chú nhỏ là Phó Giáo sư của khoa Y bọn em, trường học bọn em cũng là đơn vị công tác của chú ấy."

Diệp Mạn...

Cô quên mất, rất nhiều bác sĩ khá giỏi còn kiêm thêm công việc dạy học, xem ra chú nhỏ này của Thiệu Dương cũng là một người rất lợi hại.

Có điều có thể giải quyết chuyện này ở trường học mà không cần chạy ra ngoài một chuyến nữa cũng là một chuyện tốt.

Diệp Mạn cười nói: "May có em nhắc nhở. Bây giờ cũng còn sớm, vậy chị qua khoa Y một chuyến."

Hoàng Ái Linh hỏi cô: "Chị có tìm được không? Để em dẫn chị đi."

"Được, vậy làm phiền em rồi." Diệp Mạn biết nghe lời đồng ý.

Hoàng Ái Linh cười một tiếng, nói: "Thật ra khoa Y không khó tìm, ngay sau tòa dạy học của bọn Thiệu Dương, có điều năm ngoái chú nhỏ đã được cử ra nước ngoài để giao lưu học tập, chuyến đi này phải mất một hai năm lận."

Diệp Mạn còn chưa hỏi gì mà Hoàng Ái Linh cái gì cũng nói ra hết giống như những hạt đậu bị đổ ra vậy.

Đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu tin tức, dù sao Hoàng Ái Linh là kiểu nhiệt tình lại không có suy nghĩ sâu xa, nhưng Diệp Mạn nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn không hỏi nhiều. Dẫu gì đối phương cũng thật tâm xem cô là bạn bè, cô quanh co lòng vòng nghe ngóng tình hình gia đình người ta cũng không thích hợp lắm, nếu thật sự muốn biết cái gì thì nên hỏi thẳng mới đúng.

Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, rất nhanh đã tới dưới tòa nhà khoa Y, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí khoảng cách giữa nơi này và chỗ của chuyên ngành kỹ thuật điện vô tuyến đúng là không xa.

Hoàng Ái Linh dẫn Diệp Mạn đi vào, đồng thời đi bên cạnh giới thiệu: "Đây là phòng học lớn của khoa Y, tầng một... Diệp Mạn, chị tìm lãnh đạo đúng không?"

"Đúng rồi." Diệp Mạn mỉm cười gật đầu.

Hoàng Ái Linh dẫn cô tới tầng hai, cười ha hả nói: "Phạm vi của khoa Y khá lớn, mấy tòa nhà này đều thuộc về khoa Y cả, phòng làm việc của ban lãnh đạo khoa ở tầng hai, để em dẫn chị qua đó."

Cô ấy dẫn Diệp Mạn tới văn phòng cuối cùng ở hành lang tầng hai, gõ cửa một tiếng, sau đó mở cửa phòng làm việc đi vào, chào một người đàn ông trung niên: "Bác Ôn..."

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, gỡ cặp kính xuống, nhìn một chút: "Hóa ra là Ái Linh à? Ngọn gió nào đưa cháu tới chỗ của bác thế? Vào đi nào, đứng ở cửa làm gì?"

Hoàng Ái Linh đi nhanh ba bước vào trong, cười hì hì chỉ vào Diệp Mạn ở bên cạnh, giới thiệu: "Bác Ôn, cháu có một người bạn tốt muốn nhờ bác giúp đỡ một chuyện."

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Mạn một chút, còn tưởng rằng cô là bệnh nhân tới khám bệnh hoặc người thân của người bệnh nào đó: "Vậy sao? Ngồi đi nào, là người thân của bệnh nhân sao?"

"Bác Ôn ơi, không phải đâu, đây là giám đốc Diệp của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Diệp Mạn, bác Ôn chính là chủ nhiệm khoa khoa Y đấy." Hoàng Ái Linh tranh thủ phủ nhận.

Diệp Mạn mỉm cười, vươn tay ra nói: "Chủ nhiệm Ôn, hân hạnh được gặp, quấy rầy ngài rồi."

Chủ nhiệm Ôn bắt tay với Diệp Mạn, buồn bực nhìn cô: "Giám đốc Diệp tới tìm tôi hỗ trợ, không biết tôi có thể giúp đỡ gì được cho cô?"

Người này không phải là bệnh nhân, cũng không phải người làm máy móc gì liên quan tới y dược và chữa bệnh, nhà máy điện gia dụng và khoa Y của bọn họ thật sự là bắn đại bác cũng không tới, ông ấy thật sự không nghĩ ra được mục đích mà người trẻ tuổi này tới đây.

Diệp Mạn lần nữa lấy lá thư ra khỏi túi, sau đó nói lại tiền căn hậu quả của câu chuyện: "... Chủ nhiệm Ôn, bác sĩ Chung ở Nhật Bản, không cách nào cùng chúng tôi chính thức ký kết Hợp đồng ủy thác mua hộ, bởi vậy, tôi muốn ký kết hợp đồng tương tự với khoa Y, ngài thấy có được không?"

Chủ nhiệm Ôn cũng không phải người ngây thơ như Hoàng Ái Linh, Diệp Mạn vừa nói xong ông ấy đã đoán ra được nguyên nhân thật sự.

Nói trắng ra là, số tiền của khoản giao dịch này rất lớn, Diệp Mạn không tin Chung Ý - người chưa từng thấy mặt, cho nên cố ý tìm tới chỗ làm, lấy danh nghĩa của đơn vị để ký kết hợp đồng chính thức. Như vậy, sau này lỡ như có tranh chấp gì cũng có thể tìm được người.

Hiểu là một chuyện, đồng ý lại là một chuyện khác.

Học sinh của mình giúp đỡ người ta không công, lại còn bị người ta nghi ngờ phẩm hạnh. Vì thế chủ nhiệm Ôn có chút không vui.

Ông ấy lãnh đạm nói: "Giám đốc Diệp, đây là sự giúp đỡ cá nhân của Chung Ý, có bắn đại bác cũng không liên quan tới khoa Y chúng tôi. Hai đơn vị ký kết hợp đồng thế này không thích hợp lắm, vẫn là hai vị tự thương lượng thỏa hiệp với nhau đi."

Thật ra lúc tới đây Diệp Mạn đã xác định được thân phận của Chung Ý. Căn cứ theo thông tin có được cũng có thể tìm được địa chỉ, mối quan hệ thân thuộc của đối phương; hơn nữa dựa vào cách đối nhân xử thế thường ngày của Hoàng Ái Linh và Thiệu Dương để phán đoán cho thấy xuất thân gia đình đối phương rất khá, phần trăm vì số tiền kia mà bí quá hóa liều không lớn.

Nhưng khoản giao dịch này trị giá hơn triệu đồng, đối phương lại ở nước ngoài xa xôi, cô thậm chí còn chưa từng thấy người thật, hoàn toàn không biết nhân phẩm thế nào, cứ thế tùy tiện hợp tác là một việc làm có tính nguy hiểm vô cùng cao. Lỡ như nửa đường đối phương không chịu được dụ dỗ, có tư tâm gì đó, lại không có hợp đồng ràng buộc vậy có thể kiếm được một vạn lý do để qua loa.

So sánh như thế, Diệp Mạn vẫn muốn dùng thêm ít tiền để bớt phiền phức, đi con đường đáng tin cậy, sớm ngày kéo dây chuyền sản xuất về.

Rõ ràng chủ nhiệm Ôn không muốn dính dáng gì tới chuyện này, Diệp Mạn chỉ có thể lấy tiền đập người, cô cười nói: "Chủ nhiệm Ôn, bác sĩ Chung giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy, chúng tôi không thể nào để anh ấy giúp đỡ không công được. Căn cứ vào dự toán mua sắm của đơn vị chúng tôi, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí sẽ trích năm phần trăm làm tiền thưởng, số tiền có thể xấp xỉ chừng trăm nghìn, ký hợp đồng cũng là một cách bảo vệ quyền lợi của bác sĩ Chung."

"Một trăm nghìn?" Chủ nhiệm Ôn bị con số này hù dọa. Cho dù ông ta đã là phần tử tri thức rất nhiều năm rồi, nhưng thu nhập một năm cùng lắm cũng chỉ hơn mười nghìn, Diệp Mạn mở miệng đã là một trăm nghìn, con số này quả thật khiến người ta giật mình.

Diệp Mạn cười gật đầu: "Đúng vậy. Dây chuyền sản xuất mà bác sĩ Chung gửi báo giá về, thấp thì hơn một triệu, mắc hơn chút thì tầm hai ba triệu, căn cứ vào đó trích ra năm phần trăm, thấp nhất cũng sáu bảy mươi nghìn, cao thì phải mấy trăm nghìn."

Lần này tới lượt chủ nhiệm Ôn không nói ra lời. Trích phần trăm cao như thế, nếu ông ấy từ chối sẽ có cảm giác có lỗi với Chung Ý, làm mất đi con đường phát tài của anh.

Nhưng mà, giống như những gì ông ấy đã nói lúc trước, hai đơn vị bắn đại bác cũng không tới, không thích hợp để ký loại hợp đồng dở dở ương ương thế này.

Cân nhắc trong chốc lát, chủ nhiệm Ôn nói: “Giám đốc Diệp, như vậy đi, cá nhân tôi ký hợp đồng này thay Tiểu Chung, cô thấy thế nào? Trường học chúng tôi và nhà máy điện nhà các cô không có liên hệ gì đến nhau, không thích hợp để ký loại hợp đồng này.”

“Chủ nhiệm Ôn chắc chứ?” Diệp Mạn có chút kinh ngạc thấp giọng hỏi. Nếu như xảy ra chuyện gì, cô sẽ phải đi tìm chủ nhiệm Ôn, chủ nhiệm Ôn cứ như vậy tin được bác sĩ Chung sao?

Chủ nhiệm Ôn thở dài nói: “Tôi là gia sư của Tiểu Chung khi còn đi học, tôi đủ tư cách để ký hợp đồng này thay cậu ấy rồi chứ? Giám đốc Diệp, người khác tôi không dám nói, nhưng nhân phẩm của Tiểu Chung thì chúng tôi đều rõ như ban ngày ấy, tôi tin tưởng cậu ấy.”

Câu nói sau cùng rõ ràng là nói cho Diệp Mạn nghe.

Ngược lại Diệp Mạn không cảm thấy có gì xấu hổ cả, cô yêu cầu ký hợp đồng cũng là bảo đảm quyền lợi thỏa đáng của đôi bên.

“Vậy thì cảm ơn chủ nhiệm Ôn rồi, chờ tôi xác nhận hợp đồng xong, sẽ mang tới cho ngài xem qua.” Diệp Mạn rèn sắt khi còn nóng nói.

Chủ nhiệm Ôn gật đầu: “Được.”

Diệp Mạn lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho chủ nhiệm Ôn: “Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, để dễ dàng giao tiếp trong công việc.”

Chủ nhiệm Ôn có thể nói gì đây, không thể làm gì khác ngoài việc viết số điện thoại của phòng làm việc của mình cho Diệp Mạn.

Ra khỏi khoa Y, thời gian còn sớm, Diệp Mạn nhớ tới một chuyện khác, quay đầu hỏi Hoàng Ái Linh: “Ái Linh, trường học các em có chuyên ngành tiếng Nhật không?”

Hoàng Ái Linh gật đầu: “Có ạ, ban ngoại ngữ bên kia có học tiếng Nhật đấy. Diệp Mạn, chị hỏi cái này làm gì vậy?”

Diệp Mạn cười nói: “Tài liệu mà chú nhỏ các em gửi về đều là tiếng Nhật, bọn chị xem không hiểu, em có thể tìm giúp chị hai bạn học hoặc giáo viên thông thạo tiếng Nhật để hỗ trợ phiên dịch không, tổng cộng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp