“Được, được lắm, tôi đã đánh giá thấp giám đốc Diệp rồi!” Giám đốc Hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy.

Diệp Mạn mỉm cười, không nói gì, chỉ cầm tách trà lên uống cạn. Với tình trạng bây giờ của giám đốc Hồ, cô nói gì cũng là sai, vậy thì cần gì phải nhiều lời, cũng đã mời nhóm phóng viên qua đây rồi, nếu giám đốc Hồ không đồng ý thì tí nữa cô cũng không biết mình sẽ nói ra cái gì.

Cho dù giám đốc Hồ có thủ đoạn thế nào, nếu có thể thu phục được đám phóng viên, lại còn có thể khiến cho phóng viên không báo cáo về tin tức tối nay thì cũng phải tìm người ở khắp nơi, như vậy sẽ mắc nợ rất nhiều người đúng không?

Bây giờ phải xem giám đốc Hồ suy tính thế nào.

Đồn trưởng Trương ở trung gian thấy bầu không khí hai bên đã rơi vào bế tắc thì nhanh chóng hòa giải: “Giám đốc Hồ, chuyện này có thể là do phóng viên nghe được, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, tôi tin rằng giám đốc Diệp cực kỳ có thành ý nên nên mới đặc biệt qua đây.”

Hừ! Giám đốc Hồ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Giám đốc Tô thấy vậy thì nhẹ nhàng vỗ vào vai ông ta: “Lão Hồ, thôi bỏ đi, quảng cáo của họ ngày nào cũng chiếu trên TV, có kẻ giật dây hay không cũng không có ảnh hưởng gì, xem như là một khoản máy giặt thôi, trong nhà máy của chúng ta có đầy. Nếu ông cảm thấy bất tiện, lúc về tôi bảo Tiểu Hướng đi làm, ông đi báo cho bên công ty tổng hợp là được rồi.”

Sao lại không ảnh hưởng được? Đây là loại máy giặt cấp thấp bán chạy nhất, doanh số bán ra cũng cao nhất, thị trường bán chạy như vậy lại chắp tay dâng cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, ông ấy còn phải lôi kéo người bán hàng giúp đối thủ cạnh tranh này.

Nhưng giám đốc Hồ không phải kẻ ngốc, mặc kệ giám đốc Tô có suy nghĩ gì thì bây giờ đều đang nhường ông ta một bước, nếu ông ta không làm theo, nhìn bộ dạng nước đổ đầu vịt của Diệp Mạn thì người mất mặt cũng chỉ có ông ta thôi. Diệp Mạn có thể không quan tâm gì, không cần mặt mũi mà đi ra, nhưng ông ta thì cần thể diện cho cái mặt già này.

“Vậy cứ làm theo lão Tô đi.” Giám đốc Hồ kiêu căng nói.

Hai tay của giám đốc Tô đan vào nhau, cười nói: “Lão Hồ đúng là người thẳng thắn. Giám đốc Diệp, giám đốc Hồ đã chấp nhận điều kiện của cô rồi, chúng ta uống một ly, chuyện này quyết định như vậy đi.”

Diệp Mạn cười nói: “Cảm ơn hai vị giám đốc, vậy chúng ta ký hợp đồng, chuyện này cũng coi như xong.”

Vừa nói cô vừa lấy giấy bút từ trong túi ra, vùi đầu viết hợp đồng.

Choang!

Giám đốc Hồ tức đến mức đánh rơi ly rượu xuống bàn.

Thấy tình hình không ổn, giám đốc Tô vội vàng ngăn lại: “Lão Hồ, lão Hồ, bình tĩnh!”

Sau đó ông ấy nói với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, chúng ta có nhiều người làm chứng như vậy, đừng viết hợp đồng nữa, phiền phức lắm.”

Nếu không trắng đen rõ ràng, ai biết ngày mai giám đốc Hồ có khất nợ hay không, dù sao thì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và giám đốc Hồ cũng đã kết thù rồi, Diệp Mạn không sợ đắc tội ông ta.

Nhưng vẫn cần phải nói, cô cũng nói thẳng: “Giám đốc Tô, hợp đồng này ràng buộc hai bên, nói miệng không bằng chứng. Sau khi ký hợp đồng này, tôi cam đoan, chuyện hôm nay xảy ra trong căn phòng này, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, còn phóng viên ở ngoài kia, chủ biên Từ, tí nữa ra ngoài thì nói chúng ta đã giải quyết ổn thỏa rồi, còn những người khác đến đây để làm chứng và hòa giải, anh thấy có được không?”

Chủ biên Từ đã đồng ý xin lỗi trên báo rồi, bây giờ cũng không ngại xuất hiện trên đài truyền hình. Và đúng như dự đoán, tin cuối ngày của tỉnh Đài ngày hôm nay sẽ phát tin ban ngày, còn có những tờ báo khác cũng sẽ công bố tin này vào ngày mai, những tin này một khi truyền ra thì mọi chuyện sẽ đi ngược lại, mọi người chắc chắn sẽ mắng chửi Nhật Báo Vân Trung bọn họ, nếu như sớm đưa tin hai bên đã hòa giải truyền ra ngoài thì đối với tòa soạn của bọn họ chỉ có lợi không có hại.     

Anh ta đặt chén trà xuống, cười nói: “Rất thuận tiện.”

Giám đốc Tô kéo giám đốc Hồ, nháy mắt với ông ta: “Lão Hồ, tôi thấy lời giám đốc Diệp nói cũng có lý, ký một cái thôi mà, ký đi, chúng tôi đều là nhân chứng. Cũng không phải chuyện gì lớn, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta cùng uống ly này, nhất tiếu mẫn ân cừu*.”

(*) Nhất tiếu mẫn ân cừu: có thể hiểu là sau khi trải qua tất cả những hiểu lầm, ghen ghét trong quá khứ, hai người có thể vui vẻ với nhau và quên đi toàn bộ thù hận.

Nói xong, ông ấy chủ động nâng ly rượu, xin cạn trước.

Đồn trưởng Trương cũng vội vàng nâng ly, nói: “Đúng vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, không giỏi giao tiếp, người phía dưới làm việc không tốt, nào, nào, nào, cạn ly.”

Chủ nhiệm Lâm nãy giờ vẫn im lặng cũng cầm ly rượu lên, cười nhìn Diệp Mạn nói: “Giám đốc Diệp đúng là có tài, nhưng mà, người trẻ tuổi đấy đôi khi cũng không cần quá hăng máu như vậy, dĩ hòa vi quý*, tha được người chỗ nào thì nên tha.*” 

(*) Dĩ hòa vi quý: coi trọng, quý trọng sự hòa hợp, hòa nhã trong giao tiếp; cần hòa hợp, nhường nhịn để tạo ra mối quan hệ tốt đẹp.

(*) Tha được người chỗ nào thì nên tha: tha ở đây là khoan dung, tha lỗi, tha thứ. Dùng để khuyên nên tha thứ cho người khác, hoặc là làm việc gì đừng đoạn tuyệt tuyệt tình quá, còn có chỗ lui.

Diệp Mạn nhanh chóng viết một hợp đồng đơn giản, rồi lại sao chép thành một bản nữa, viết chữ của mình lên đó, sau đó đưa cho đồn trưởng Trương bên cạnh rồi cụng ly với chủ nhiệm Lâm, cười nói: “Chủ nhiệm Lâm nói đúng. Nhưng mà con người của tôi, chỉ nói một câu, ăn miếng trả miếng, nên nếu ai đụng vào tôi thì tôi sẽ trả lại gấp đôi!”

Biểu cảm của chủ nhiệm Lâm lập tức thay đổi.

Thị trưởng Mao nâng ly: “Uống đi, uống đi, tuổi trẻ không bồng bột sao gọi là tuổi trẻ được, mọi người cùng cạn ly nào!”

Ông ta cố ý đảm nhận chuyện này, giúp chủ nhiệm Lâm bớt bối rối.

Nhưng bầu không khí trong phòng còn kỳ lạ hơn, quản lý Hướng liên tục nháy mắt với Diệp Mạn, ám chỉ cô đừng đắc tội chủ nhiệm Lâm.

Diệp Mạn mỉm cười, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly rồi không nói gì. Chủ nhiệm Lâm là do giám đốc Hồ mời đến, đương nhiên sẽ nghiêng về giám đốc Hồ, trong lời nói thì cũng thiên vị hơn cho giám đốc Hồ mà bây giờ cô còn không bỏ qua, đắc tội với giám đốc Hồ, vậy cũng coi như đã động đến chủ nhiệm Lâm, tóm lại là đã xúc phạm đến người ta rồi, như vậy càng không thể nói chuyện nhẹ nhàng nữa, nói vậy còn khiến người ta coi thường hơn.

Còn về chuyện mai sau chủ nhiệm Lâm sẽ gây phiền phức cho cô hay không? Cô có hai cửa hàng ở thành phố Phụng Hà, cùng lắm là đóng cửa thôi. Bây giờ mạng lưới kinh doanh của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ về cơ bản đã được thiết lập xong, sẽ cho lên mạng cùng với cửa hàng bách hóa, thiếu đi hai cửa hàng này, cũng không ảnh hưởng đến cô thì cô còn sợ gì chứ. Sợ bóng sợ gió, ngược lại còn khiến người khác xem thường mình, đem lại cho họ cảm giác cô là người dễ bắt nạt. Quả hồng mềm mà, ai mà chả muốn bóp chứ?

Sau khi xảy ra việc như vậy, những người có mặt ở đó đều nhận ra đừng thấy Diệp Mạn trẻ tuổi, lại còn là nữ đồng chí, trên mặt luôn nở nụ cười nhưng gan thì không nhỏ tí nào, đồng thời cũng không phải người dễ đối phó, nhưng tóm lại công việc cũng đã bàn xong rồi nên mọi người nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác.

Bữa cơm hòa giải diễn ra suôn sẻ, một lúc sau cũng kết thúc.

Không ngoài dự đoán, vừa ra ngoài đã gặp phải phóng viên đang cầm máy quay phim.

Thấy Diệp Mạn và chủ biên Từ đều ở đó, đám phóng viên ngay lập tức đánh hơi được luồng tin tức mới, hướng micro về phía nhóm người Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, chủ biên Từ, tối nay mọi người hẹn ăn cơm là nói về nguồn tin không chính xác của Nhật Báo Vân Trung ngày hôm nay sao?”

Diệp Mạn cười gật đầu: “Đúng vậy, chủ biên Từ đã tổ chức tiệc để mời các vị lãnh đạo đến xin lỗi cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi, hai bên đã thỏa thuận hòa giải, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ không khởi kiện Nhật Báo Vân Trung nữa.”

Phóng viên lập tức hỏi: “Xin hỏi giám đốc Diệp, mọi người đã đạt được thỏa thuận hòa giải như thế nào vậy?”

Chủ biên Từ tiếp lời: “Chuyện này để tôi giải thích vậy, chuyện này là do Nhật Báo Vân Trung chúng tôi xét duyệt lỏng lẻo mà ra, ngay tại đây, tôi thay mặt Nhật Báo Vân Trung gửi lời xin lỗi đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cùng với toàn thể mọi người.” 

Nói đến đây, anh ta thành khẩn cúi đầu xuống, rồi tiếp tục: “Trong ba ngày tới, Nhật Báo Vân Trung chúng tôi sẽ đính chính lại những thông tin sai sự thật và gửi một bức thư xin lỗi đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cùng với toàn thể mọi người, làm rõ những việc này, trả lại danh tiếng cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Cũng mong độc giả về sau sẽ giám sát Nhật Báo Vân Trung chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa tới mọi người những thông tin chính xác, chân thực và công minh!”

Chủ biên Từ nói rất hay, tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả các phóng viên đã phỏng vấn đều vỗ tay khen ngợi anh ta.

Diệp Mạn cũng phối hợp vỗ tay, trên mặt nở nụ cười, bộ dạng giống như sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi của chủ biên Từ, điều này đã chứng minh lời nói của chủ biên Từ là đúng.

Giám đốc Hồ ở phía sau nhìn thấy vậy thì đau lòng. Chủ biên Từ này đúng là xảo quyệt, anh ta giả bộ như vậy, ấn tượng xấu của mọi người đối với Nhật Báo Vân Trung cũng đột nhiên thay đổi, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí còn người thua cuộc lớn nhất lại là ông ta, nhưng có quá nhiều người ở đây, dù không muốn thì vẫn phải gượng cười để phối hợp.

Sau khi đuổi phóng viên đi, giám đốc Hồ không muốn ở lại cùng với Diệp Mạn thêm một phút giây nào nữa nên quay người bỏ đi.

Giám đốc Tô nhanh chóng vẫy tay với Diệp Mạn và thị trưởng Mao

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play