‘‘Nhưng mà…’’
‘‘Không nhưng nhị gì hết, kể từ ngày cậu chủ mất trí nhớ cháu đã vất vả nhiều rồi.
Hôm nay nghỉ ngơi một ngày cũng không sao.
Để bác làm được rồi.’’
‘‘Vậy thì…phiền bác.’’
‘‘Không sao.’’
‘‘Cháu cảm ơn!’’
Nhã Ân khẽ cúi đầu cảm tạ.
Quả thực sau trận ốm ngày hôm qua, cô không còn tâm trạng làm việc mặc dù cơ thể đã đỡ mệt hơn.
Nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến cô suy nghĩ.
Bỗng, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
Nhã Ân cầm máy lên đọc dòng tin nhắn trên màn hình rồi nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài.
Có lẽ ngay lúc này, cô cần một người đã tâm sự.
————
Quán cafe.
Sau khi nhận được tin nhắn của Khả Vu, Nhã Ân liền thay quần áo rồi tới điểm hẹn.
Lần này cô là người đến sớm nhất.
Gọi những đồ uống quen thuộc của cả hai rồi chờ đợi.
Khoảng chừng 10 phút sau, Khả Vy cũng đã có mặt.
Vừa đặt được chiếc túi sang ghế bên cạnh, Khả Vy hỏi:
‘‘Sao hôm nay đến sớm vậy? Không đi làm ở công ty à?’’
Nhã Ân cười khổ lắc đầu:
‘‘Tớ bị đuổi rồi.’’
‘‘Cái gì? Bị đuổi? Tớ tưởng ba chồng cậu thương cậu lắm mà? Sao bỗng nhiên lại bị đuổi.’’
Nhã Ân uống một ngụm nước cam, thở dài kể lại mọi chuyện:
‘‘Hai tuần trước ba chồng tớ và Đình Phong gặp tai nạn giao thông.’’
‘‘Ghê vậy? Vậy hai người đó bây giờ thế nào rồi?’’
‘‘Ba chồng tớ bị thương nặng hiện giờ đang rơi vào trạng thái hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh.
Còn Đình Phong sau khi tỉnh dậy thì thì không nhớ đến tớ.’’
‘‘Không nhớ? Ý cậu là anh ta bị mất trí nhớ tạm thời á?’’
Nhã Ân gật đầu đáp lại.
Từ sau khi vụ tai nạn xảy ra, cô chỉ quanh quẩn ở nhà chẳng nói chuyện hay gọi điện với ai.
Hôm qua thì gây sự ở bên ngoại nên chẳng có tâm trí nào để tâm sự.
Cũng may nhận được tin nhắn của Khả Vy, cô được dịp ra bên ngoài cho khuây khỏa đầu óc.
Khả Vy thì không giấu nổi sự ngạc nhiên sau khi nghe cô kể.
Trước đây, Vương Đình Phong đã bị tai nạn trở nên ngốc nghếch bây giờ lại mất trí nhớ tạm thời.
Khả Vy khoanh tay trước пɡựᴄ phải công nhận anh có duyên với mấy vụ va chạm ở phần đầu thật!
‘‘Này! Nghĩ cái gì mà đăm chiêu thế?’’
Giọng nói của Nhã Ân đột ngột vang lên khiến Khả Vy giật mình thu lại dáng vẻ lơ đễnh.
Khả Vy khẽ nhíu mày, hai tay đặt lên bàn đan vào làm trụ ghé sát mặt vào Nhã Ân hỏi nhỏ:
‘‘Thế bây giờ tình hình ra sao rồi? Anh ta bị mất trí nhớ tạm thời nhưng cũng hết ngốc rồi đấy.
Cậu còn nhớ những gì tớ từng nói với cậu không?’’
Nhã Ân gật gù, cô không chỉ nhớ mà còn thấm nhuần câu nói ấy ở trong đầu.
‘‘Đúng là sau khi hết ngốc, bản tính trăng hoa của anh ấy lại trỗi dậy.
Không những nhận nhầm người giúp việc trong nhà làm vợ, coi tớ là người ở mà còn tính…nɠɵạı ŧìиɧ với tớ nữa đó.’’
‘‘Hả? Anh ta nhận cái con thư ký đáng ghét kia là vợ mình rồi coi cậu là người ở, còn tính v3 vãn cậu luôn sao?’’
‘‘Đúng vậy! À không phải Đình Phong nhận nhầm mà do Như Ly cô ta lợi dụng anh ấy mất trí nên giở trò.’’
Trước khi nói ra chuyện này Nhã Ân đã phải chuẩn bị tâm lý vững vàng.
Bởi cô biết Khả Vy tính tình nóng nảy lại thêm nhiều lần nghe cô kể về việc Như Ly v3 vãn Vương Đình Phong chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Có khi còn xông thẳng đến nhà cho Như Ly một bài học cũng nên.
Khả Vy khoanh tay trước пɡựᴄ, lông mày lá liễu khẽ chau lại.
Từng đường nét trên gương mặt thể hiện rõ sự đăm chiêu khi đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Nhã Ân không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Khả Vy..