Dứt lời, bác Lâm quay người trở về phòng mình.
WĐình Phong nhìn theo bóng bác khuất dần phía cuối dãy hành lang tăm tối mà lòng đầy thắc mắc.
Chuyện anh qua lại với người làm trong nhà không phải bây giờ mới có mà trước kia xảy ra rất nhiều.
Mỗi lần phát hiện, bác Lâm đều đuổi họ đi.
Chính vì thế mà dù Vương gia có lớn thế nào cũng chỉ có một mình bác Lâm và một số người đàn ông làm vườn, tài xế cũng là đàn ông.
Lần này tận mắt bác chứng kiến cảnh anh thân mật với Nhã Ân, không những không cấm mà còn khuyến khích.
Anh nghĩ chắc hẳn Nhã Ân phải có gì đặc biệt mới khiến một người có ý chí sắt đá như bác Lâm thay đổi định kiến của mình.
Vương Đình Phong đứng khoanh tay trước пɡựᴄ suy nghĩ hồi lâu rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ.
————
Sáng hôm sau.
Từ sớm, Nhã Ân đã thức dậy để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Đêm qua, sau khi uống thuốc cô ngủ một mạch đến bây giờ.
Trong người vẫn còn chút khó chịu nhưng vẫn gắng gượng để làm việc.
Đang hì hục nấu nướng, đột nhiên, một cánh tay to lớn vòng qua ôm lấy eo cô từ đằng sau.
Cô giật mình định quay lại thì bị giọng nói trầm ấm bên tai ngăn cản:
"Khỏi ốm chưa mà dậy sớm vậy?"
Nhã Ân vội quay đầu sang bên cạnh thì thấy Vương Đình Phong đã ở sau lưng từ bao giờ.
Thân hình nhỏ bé của cô nằm trọn trong vọng tay anh.
Nhã Ân thở dài: "Thiếu gia! Phiền anh giữ tự trọng lỡ cô chủ nhìn thấy thì lại không hay."
"Như Ly đã ra ngoài từ sớm rồi."
"Còn bà chủ?"
"Vẫn còn ngủ.
Yên tâm sẽ không ai thấy đâu."
Dứt lời, Vương Đình Phong liền hôn nhẹ lên má Nhã Ân một cái.
Vòng tay anh quá lớn, quá mạnh so với sức cô nên cô chỉ biết đứng im chịu đựng.
Nhã Ân ngó lơ anh tiếp tục công việc của mình.
Vừa làm, cô vừa hỏi:
"Lúc trước cậu cũng thế này sao?"
"Trước mặt tôi thì không cần dùng kính ngữ."
Nhã Ân nén tiếng thở dài:
"Vậy, trước đây anh cũng thế này sao?"
Vương Đình Phong ậm ừ một lúc mới đáp:
"Cũng có thể coi là thế.
Những cô người làm trước đây đều từng qua lại với tôi nhưng bị bác Lâm đuổi hết rồi.
Cô vẫn còn làm ở đây là may mắn đấy."
Nghe anh kể về những chuyện trong quá khứ như chiến tích bằng giọng điệu đầy tự hào, Nhã Ân không giấu nổi sự tức giận.
Bàn tay nắm chặt lấy chuỗi dao đến nỗi hằn lên vết đỏ ở lòng bàn tay.
Trước đây hai người lấy nhau do hôn ước hai bên gia đình, khi ấy anh vẫn còn ngốc nên cô không để tâm đ ến quá khứ anh từng là người thế nào.
Bây giờ hết ngốc, quên mất cô là vợ thì bản tính trăng hoa lại trỗi dậy.
Thà rằng anh quên cô, quên đi tính trăng hoa thì cô còn có lý do giúp anh lấy lại trí nhớ.
Nhưng anh ở hiện tại khiến cô vô cùng khó chịu.
Vợ chồng thân mật là chuyện thường tình có điều bây giờ anh coi cô giống như nhân tình.
Cảm giác thực sự rất khó nói bằng lời.
Vương Đình Phong nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ tới công ty.
Anh từ từ buông tay khỏi người cô, nhẹ nhàng nói:
"Trưa nay mang cơm đến công ty cho tôi."
Cô chỉ nghe không đáp, anh cũng không để tâm nhiều cứ thế chỉnh cà vạt rồi bước đi.
Cả gian phòng bỗng chốc trở nên im ắng đến khi tiếng bác Lâm vang lên:
"Cháu mới ốm dậy đừng làm việc nhiều.
Hôm nay mọi việc để bác làm cho."
Nhã Ân quay đầu lại mỉm cười với bác:
"Không cần đâu ạ! Cháu vẫn có thể làm được."
Bác Lâm tiến đến chỗ cô cứ thế lấy những món đồ trên bàn đặt về phía mình, không cho cô động vào bất kỳ thứ gì.
Bác kiên quyết:
"Để bác làm cho.
Cháu nghỉ ngơi một ngày đi.".