Nụ cười trên môi chợt tắt, Nhã Ân im lặng không đáp liền quay mặt sang hướng khác.

Cô vẫn nghĩ anh vì lo lắng mà quan tâm tới cô nhưng câu nói của anh lại khiến cô thay đổi suy nghĩ ấy lập tức.

Đã tự nhủ không nên quá hy vọng để rồi nhận lại sự thất vọng.
Bất chợt, Vương Đình Phong giơ tay sờ lên mặt cô, chạm nhẹ lên vết thương ở miệng.
Mặt cô sưng hết lên rồi.

Để tôi giúp cô thoa thuốc.
Không cần đâu, em tự làm được.

Anh lên phòng đi để Như Ly thấy sẽ không hay.

Chẳng phải anh nói chúng ta nên giữ khoảng cách sao? Em không muốn mang tiếng.

Anh...à không, thiếu gia mời ra khỏi phòng.
Vương Đình Phong ngớ người trước những lời Nhã Ân nói.

Chính anh là người mở cửa cho cô vào nhà, cũng chính là người nấu cháo lấy thuốc giúp cô.

Đã không nhận được lời cảm ơn thì thôi lại còn bị đuổi ra khỏi phòng.

Vương Đình Phong cười nhạt không những không rời đi mà còn xích lại gần cô hơn.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ngày một gần, cô vội vàng lùi về sau nhưng nơi cô ngồi là thành giường có muốn lui cũng không được.
Thiếu gia...anh muốn làm gì?
Nhã Ân bỗng cảm thấy sợ hãi.

Đáng lẽ, Vương Đình Phong lại gần cô thế này, cô phải thấy vui mới phải nhưng cô lại cảm thấy bất an.

Cũng có thể do anh không còn giống trước kia nên sự an toàn khi ở bên giảm đi đôi chút.
Vương Đình Phong ghé sát mặt vào mặt cô, đôi mắt đen nhìn gương mặt xinh đẹp rồi chuyển dần xuống đôi môi đỏ mong.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e gò má hồng, anh thì thầm nói:
Tôi chỉ cấm cô giữ khoảng cách với tôi trước mặt Như Ly chứ đâu có nói sau lưng không được.
Anh bị điên hả? Mau tránh xa tôi ra.
Tôi muốn nghe em gọi tên mình hơn.
Không! Anh mau đi ra khỏi phòng.
Nếu tôi không đi thì sao?
Thì tôi sẽ la lên cho mọi người biết cậu đang ở trong phòng...Nhã Ân còn chưa nói hết câu, đôi môi mềm đã bị Vương Đình Phong chiếm giữ.

Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh, hai tay đánh mạnh lên пɡựᴄ để anh buông ra nhưng không có tác dụng.

Vương Đình Phong một tay giữ tay cô, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô kéo sát vào người mình.

Nụ hôn bất ngờ có chút gượng ép kéo dài trong ít phút, đến khi cảm nhận hơi thở cô yếu dần anh mới buông tay.

Vừa được buông tha, Nhã Ân thở dồn lấy dưỡng khí rồi ho lên vài tiếng.

Cô đưa đôi mắt đầy tức giận nhìn anh, còn anh vẫn nhởn nhơ như chưa từng làm chuyện gì sai trái.

Ngược lại còn mặt dày khen ngợi:
Môi em mềm thật đấy!
Đồ vô liêm sỉ.
Không biết ai vô liêm sỉ à nha! Chẳng phải lúc tôi mới tỉnh dậy cô đã xông thẳng vào phòng bệnh nhận tôi làm chồng còn gì.
Nhưng sự thật là...
Là gì?
Nhã Ân im lặng không đáp.

Cô muốn nói với anh sự thật cô mới là vợ anh nhưng cho dù có nói anh cũng không tin.

Giấy đăng ký kết hôn hiện đang ở chỗ ông Vương, mọi giấy tờ quan trọng trong nhà đều do ông Vương giữ.

Hiện giờ cô không biết tờ giấy đó ở đâu nên không có bằng chứng chứng minh.
Thấy cô im lặng, anh tiếp tục nói:
Khi nãy thay đồ, những gì trên người cô tôi đều thấy hết rồi.

Dù gì cũng chỉ là một nụ hôn, cô không nên quá keo kiệt như vậy.
Đồ biếи ŧɦái!
Biếи ŧɦái cũng được.

Sau này còn nhiều điều hay hơn như thế.
Anh!!! Đi...Đi ra khỏi phòng!
Nhã Ân tức đến đỏ mặt, cô vừa lớn tiếng vừa chỉ tay về phía cửa.

Vương Đình Phong cười vui vẻ hôn lên trán cô rồi đứng dậy:
Thuốc tôi để ở đây, cần gì thì gọi.

Ngủ ngon!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play