Vương Đình Phong tự hỏi giờ này còn có ai gọi bác Lâm mở cửa.
Rồi, anh chợt nhớ đến Nhã Ân.
Sau khi chuyện hồi sáng xảy ra cả ngày hôm nay anh không nhìn thấy mặt cô.
Có lẽ cô đã đi ra ngoài và bây giờ mới trở về.
Nghĩ vậy, anh vội vàng mở cửa.
Cánh cửa gỗ mở ra.
Đứng trước mặt anh bây giờ là cô gái trong bộ bộ quần áo giản dị nhưng ướt sũng.
Đầu tóc cô rối bời đôi môi nhợt nhạt, một bên má sưng đỏ không những thế ở khóe miệng còn có một vết thương nhỏ dính máu.
Nhã Ân bước vào trong, do đã kiệt sức nên vừa đi được một bước đã ngã nhào vào lòng Vương Đình Phong.
Anh vội đỡ cô dậy còn chưa kịp hỏi gì thì cô đã ngất lịm đi.
Không còn cách nào khác anh đành phải bế cô về phòng.
Đặt cô nằm trên giường, anh loay hoay đi tìm một chiếc khăn bông lau người cho cô.
Chẳng hiểu cô đã đi đâu, gặp chuyện gì mà lại dầm mưa đến nỗi không biết trời trăng gì.
Trong lúc lau khô người cho cô, anh thấy trán cô rất nóng liền lấy nhiệt kế đo thử.
Không ngờ cô lại đang sốt đến 38 độ.
Vương Đình Phong vội vàng đi lấy thuốc nhưng anh lại không biết cô đã ăn gì hay chưa.
Nhìn người cô run lên bần bật, không có cách nào khác anh đành phải tự mình thay quần áo giúp cô.
Kéo chiếc chăn ngang пɡựᴄ để giữ ấm, Vương Đình Phong lập tức xuống bếp nấu một bát cháo.
Nhã Ân nằm trong phòng vẫn miên man trong cơn mê.
Cả ngày hôm nay cô đã lang thang ngoài đường, kể cả khi trời mưa lớn cô vẫn tiếp tục đi để rồi mang bệnh.
Khoảng 10 phút sau, Vương Đình Phong trở lại phòng trên tay còn bưng một bát cháo nóng.
Anh tiến đến phía giường ngồi xuống kế bên, đặt bát cháo bên cạnh rồi đỡ cô dậy.
Cô ăn chút cháσ lót dạ rồi uống thuốc.
Ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng nơi cánh mũi đầu óc cô mới bớt mơ hồ.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì nên khi ngửi thấy đồ ăn, thần kinh bỗng chốc được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhã Ân đưa đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh.
Cô thấy Vương Đình Phong ngồi trước mặt mình, trên tay còn cầm một muỗng cháo chuẩn bị đút cho cô.
Lúc này, Nhã Ân dần lấy lại ý thức, khó khăn nói:
Phong...Phong...
Mặc dù anh không muốn cô gọi thẳng tên mình nhưng nhưng nó đã trở thành thói quen khó bỏ.
Nhã Ân vẫn bất giác gọi tên anh.
Vương Đình Phong không quở trách ngược lại còn ân cần chăm sóc:
Cô ăn một chút gì đi.
Anh vừa nói vừa đưa muỗng cháo lại gần.
Cô vội vàng từ chối sự giúp đỡ:
Không cần đâu, em tự làm được.
Nhã Ân giơ tay định lấy bát cháo liền bị Vương Đình Phong ngăn lại:
Tay cô run như vậy cầm bát cháo sao vững.
Dù sao tôi cũng đã giúp cô rồi để tôi làm nốt những chuyện còn lại.
Thấy anh kiên quyết như vậy, cô không phản đối mà để anh giúp đỡ.
Rất nhanh chóng bát cháo đá vơi dần, ăn xong anh đi lấy thuốc hạ sốt cho cô uống.
Lúc này cô mới để ý bộ quần áo mình đang mặc trên người không phải bộ đổ lúc sáng.
Sự nghi ngờ len lỏi trong tâm trí, cô quay sang phía anh:
Là anh thay quần áo cho em?
Vương Đình Phong nhìn cô một lượt rồi thản nhiên gật đầu:
Đúng vậy! Ngoài tôi ra thì còn ai có thể thay cho cô.
Mà cô đi đâu từ sáng đến giờ rồi về nhà trong tình trạng giống mưa? Hơn nữa mặt lại bị sưng, ai đánh cô sao?
Sao hôm nay anh lại quan tâm em như vậy?
Thế này gọi là quan tâm sao? Tôi chỉ đang thắc mắc thôi với lại cô là người làm trong nhà lỡ có xảy ra chuyện gì người ta lại nghĩ nhà tôi đối xử không tốt với người làm..