Vương Đình Phong nhoài người về trước nhìn xem tình hình cô thế nào.
Thấy vợ mình nhắm nghiền mắt lại, hỏi cũng không trả lời nên anh nghĩ cô đã ngủ.
Cánh tay to lớn vẫn ôm chặt lấy cô không buông, cả thân hình to lớn dán chặt vào người cô.
Ai đời lại đi khen пɡựᴄ người phụ nữ khác to hơn vợ mình trước mặt giống anh không? Nhưng anh vẫn ngây ngô không hiểu, anh chỉ biết vợ không thích anh nhắc đến cô thư ký nên anh mới không nhắc đến.
Làm vợ giận thiệt thòi đủ điều, vừa không có ai nói chuyện, vừa bị bỏ rơi một mình.
Anh không thích chuyện này một chút nào nhưng đâu thể làm gì khác, việc anh làm anh phải gánh chịu, phải chấp nhận những gì mà lời nói hồn nhiên kia mang đến.
Anh nằm trên giường lim dim một lúc rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Cả căn phòng được bao trùm bởi sự tĩnh lặng và ánh đèn vàng nhạt mờ mờ ảo ảo.
Trên tường tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc từng giây, dù chỉ là những âm thanh nhỏ nhưng cũng quá đỗi to lớn trong lúc này.
Bên ngoài trăng rọi sáng một mảng vào phòng thông qua khung cửa sổ nhỏ.
Đêm nay, lại là một đêm dài.
————
Sáng.
Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa kính chiếu vào nơi anh gối đầu.
Vương Đình Phong khẽ chau mày nhăn nhó, bàn tay theo phản xạ quờ quạng xung quanh.
Đến khi nhận nhận bên cạnh mình là một khoảng trống, anh mới tỉnh giấc.
Anh ngồi bật dậy, dụi mắt vài ba cái rồi nhìn đồng hồ treo tường.
Bây giờ mới chỉ hơn 7 giờ, thường ngày giờ này cô vẫn ở nhà đợi anh xuống cùng ăn sáng.
Hôm nay lại vội vàng bỏ đi như vậy chắc hẳn vẫn còn giận anh.
Vương Đình Phong không suy nghĩ gì nhiều mà bước xuống giường.
Anh đi thẳng một mạch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi đâu đó, anh đi xuống lầu với tâm trạng đầu hứng khởi như thể ngày hôm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đặt chân tới tầng một, gần gian bếp, anh ngửi thấy mùi hương thức ăn nức mũi.
Nhưng hương vị này khác lắm, không giống những món thường ngày cô nấu cho anh.
Lấy làm lạ, anh vội vàng bước xuống dưới bếp.
Từ xa nhìn lại, anh thấy hình ảnh một cô gái trong bộ váy ngắn qua đầu gối mặc tạp dề đang loay hoay nấu nướng.
Đây chắc chắn không phải vợ anh, anh có thể khắng định được đó.
Thường ngày, vợ anh ăn mặc giản dị chứ không...!quá ngắn thế này.
Ngay khi cô gái kia vừa quay mặt lại, anh sửng sốt khi nhận ra chẳng phải ai xa lạ.
Ơ! Cô thư ký này!
Giọng nói của Vương Đình Phong khiến Như Ly giật mình, theo phản xạ mà ngẩng đầu lên nhìn về phía có âm thanh phát ra.
Thấy anh, cô ta vui vẻ đặt đ ĩa thức ăn xuống rồi vội vàng chạy đến bên.
Cậu chủ dậy rồi ạ? Em nấu bữa sáng xong rồi, cậu mau ngồi ăn đi.
Như Ly vừa nói vừa xích lại gần Vương Đình Phong, ngay khi cô ta vừa định đưa tay nắm lấy tay anh, anh nhanh chóng lùi ra xa vài bước.
Hành động của anh khiến cô ta hụt hẫng, sắc mặt bỗng chốc biến chuyển.
Cậu chủ! Cậu sao vậy? Sao lại tránh né em?
Tại vợ tôi nói không được lại gần cô.
Tôi không muốn làm vợ buồn cho nên cô cách xa tôi ra một chút nhé.
Nói rồi, Vương Đình Phong đi ngang qua Như Ly cứ thế mà ngồi xuống bàn dùng bữa.
Như Ly đứng như trời trồng, lần tiên cô ta bị ngó lơ hơn nữa lại bị lơ bởi một tên ngốc.
Đôi bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay hằn lên những vết nhỏ.
Như Ly cũng không nghĩ một người như Vương Đình Phong lại nghe lời vợ đến vậy.
Bị đuổi khỏi công ty không có nghĩa cô ta từ bỏ ý định bước chân vào Vương gia.
Tuy công việc đang làm có chút vất vả nhưng khoảng cách giữa hai người không còn là vấn đề..