Lúc trước còn có bác Lâm ở nhà bầu bạn, bây giờ bác không ở đây vợ lại không nói chuyện anh biết phải làm sao.
Vương Đình Phong nhanh nhảu lên giường trùm chăm kín mít, trong đầu nhanh nhanh chóng nghĩ ra cách gì đó làm vợ hết giận.
Dọn dẹp dưới nhà xong xuôi đâu đó, Nhã Ân mới lên trên lầu.
Nhìn đồng hồ treo từng, kim ngắn chỉ số 11 giờ đêm không ngờ một ngày trôi qua nhanh như vậy.
Cơ thể cô bây giờ đã mệt lả, mi mắt cũng dần trong trụ được, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Nhã Ân đẩy cửa bước vào trong phòng.
Thay vì ánh sáng trắng của đèn led, căn phòng được bao phủ bởi màu vàng của đèn ngủ.
Đưa mắt nhìn lên trên giường, cô thấy anh chùm chăn kín mít có lẽ anh đã ngủ từ bao giờ.
Cứ nghĩ đến câu nói của anh khi nãy, cô lại tức đến sôi máu nhưng không thể làm gì.
Nhã Ân thở dài một tiếng, lê từng bước chân nặng nề bước đi.
Ngả lưng trên chiếc giường êm ái, cô vừa nhắm mặt lại thì một cách tay lớn ôm lấy eo cô từ đằng sau.
Nhã Ân định quay đầu lại thì Vương Đình Phong đã tựa đầu vào lưng cô.
Anh cúi gằm mặt xuống, hơi thở ấm nóng phà nhẹ lên lưng xuyên qua cả lớp vải mỏng khiến cô cảm nhận rất rõ sự ấm áp.
Anh xin lỗi vợ! Từ lần sau anh không nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt vợ nữa đâu.
Vợ đừng giận anh!
Em nào dám giận anh.
Anh mau buông tay ra đi, em khó chịu.
Bao giờ vợ không giận thì anh buông.
Cô không đáp lại anh cũng không muốn đôi co mất thêm thời gian mà nhắm nghiền mắt lại.
Cả ngày làm việc bên ngoài khiến cơ thể cô rã rời, hiện giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi còn chuyện khi nãy...ngày mai giải quyết.
Thấy cô im lặng không nói, anh liền nhổm người dậy nhìn cô từ phía sau.
Thì ra vợ anh đã ngủ từ khi khi này.
Lúc này, anh mới bộc bạch những lời trong lòng:
Bỗng nhiên lại bị giận! Mà đâu phải mình nói dối đâu, mình nói thật mà.
Thế mà, bác Lâm bảo mình làm sai.
Thật không hiểu nổi.
Cô nhắm mắt nhưng không có nghĩa rằng đã ngủ.
Những lời anh nói, từng câu từng chữ cô đều nghe rõ mồn một.
Cứ nghĩ anh đã hiểu ra lỗi sai của mình, cô còn định sẽ tha thứ cho anh nào ngờ tất cả đều là giả dối.
Cứ nghĩ đến lời anh vừa nói, cô càng thêm giận.
Nhã Ân gỡ tay Vương Đình Phong ra khỏi người mình rồi quay phắt người lại.
Thấy cô, anh mỉm cười:
Vợ!
Khi nãy anh nói gì?
Anh có nói gì đâu.
Những gì anh nói, em nghe hết rồi không cần phải giấu nữa.
Nhưng anh nói sự thật mà.
Anh!!!
Nhã Ân tức giận đến nỗi không nói lên lời.
Suýt chút nữa thì cô đã quên mình đang sống cùng một anh chồng ngốc, đại ngốc.
Cô gượng cười gật gù mấy cái:
Cứ coi như anh đúng đi!
Nói rồi, cô quay lưng về sau không đối chấp thêm với anh.
Thái độ của cô khiến anh nghĩ ngợi, phải suy nghĩ rất lâu anh mới hiểu được một vài thứ.
Vợ anh không thích anh thân mật với cô thư ký, còn cấm anh lại gần cô ta, bây giờ anh lại nhắc đến trước mặt cô chẳng trách sao cô lại giận.
Mặc dù bị cô cự tuyệt, anh vẫn cố chấp ôm lấy cô từ đằng sau, thì thầm:
Từ giờ về sau anh sẽ không nhắc đến cô thư ký nữa.
Vợ đừng giận nhé!
Em mệt rồi, muốn đi ngủ.
Vậy vợ quay sang đây đi.
Bên đó đau vai, không quay được.
Dứt lời, cô nhắm nghiền mắt lại tự nhủ dù anh có hỏi thêm câu nào cũng không đáp lại..