"Mấy fan này thật quá tinh mắt!" Kế Thiên Kiệt nhìn đám người đang vẫy tay nhiệt tình ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, dù thời tiết đang là giữa tháng mười hai nhưng vì ngăn lại đám fan điên cuồng kia mà trên trán hắn cũng đổ mồ hôi hột."
Rõ ràng từ trên xuống dưới đã che phủ kín mít còn đeo cả kính râm, ai mà ngờ được có không ít người chỉ dựa vào một cái bóng lưng không rõ ràng cũng có thể nhận ra anh hắn.
Không biết nghĩ đến điều gì, Kế Thiên Kiệt lặng lẽ di chuyển ánh mắt qua người đàn ông đang ngồi nghiêng ở phía sau.
Anh ta ngồi dựa lưng ra sau ghế, một tay khoát lên lớp đệm chắn ngang bên cạnh, lộ ra đường nét cổ tay sắc sảo trắng bóng, mũ và khẩu trang đã bị giật xuống ném qua một bên, lông mày giương lên nhập vào hai bên tóc mai, cánh mũi thon dài thẳng tắp, môi mỏng sắc bén, một khuôn mặt có lực đánh sâu vào lòng người.
Có lẽ bởi vì công tác liên tục quá mức mệt mỏi, hắn vừa lên xe liền ngửa đầu khép mắt trầm tư, lộ ra yết hầu thon dài quyến rũ cấm dục.
Kế Thiên Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, cũng không trách được đám fan kia điên cuồng như vậy, mặc dù bản thân đã đi theo Tân ca nhiều năm, hiện tại anh ấy chỉ ngồi phía sau nghỉ ngơi, rõ ràng không gian trên xe không hề nhỏ nhưng hắn vẫn cảm giác được sự chật chội mãnh liệt.
Chẳng trách Tân ca được tạp chí Hồ Bị liên tục bình chọn là ngôi sao nam có lực công kích nhất hàng năm.
Người bình thường ai có thể chịu nổi?
"Quay về Khê Địa." Tiếng đàn ông trầm khàn vang lên.
Sống lưng Kế Thiên Kiệt thẳng lên, theo bản năng vâng dạ, một lát sau nhớ đến lịch trình đã sắp xếp lại quay đầu: "Tân ca, buổi chiều anh không tới phòng thu âm sao?"
Chung Trì Tân mở to mắt, bên trong cũng không còn cảm giác mệt mỏi, ngược lại đáy mắt giống như lòng biển sâu thẳm, vừa hấp dẫn lại vừa có cảm giác khiến người ta e ngại.
"Không đi."
Lời vừa nói xong, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, Kế Thiên Kiệt dường như chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình và tài xế bên cạnh.
Chung Trì Tân từ mười tám tuổi dùng thân phận ca sĩ ngang trời xuất đạo*, bằng một ca khúc
*Xuất đạo: ra mắt
*Đỉnh lưu: Lưu lượng hàng đầu, lưu lượng là sự nổi tiếng và độ thảo luận của ngôi sao.
Kế Thiên Kiệt làm trợ lý của Chung Trì Tân tính ra cũng đã được sáu năm, không thể không nói rằng, chính hắn cũng là đối tượng được hâm mộ trong giới trợ lý.
Vừa mới tốt nghiệp đã đi theo Chung Trì Tân, được tiếp xúc đều là tài nguyên tốt nhất, thương hiệu lớn nhất... Không có ai dám tỏ ra bất kính đối với trợ lý của Chung thần*.
*Thần: Danh xưng dành cho người có địa vị đẳng cấp ở một lĩnh vực nào đó.
Xe thương vụ lái vào tiểu khu Khê Địa, tính bảo mật bên trong vô cùng nghiêm ngặt, quang cảnh sang trọng, phần lớn người ở đây đều là nhân vật nổi tiếng hoặc thương nhân, đương nhiên tương ứng là giá nhà cực kỳ cao.
"Tân ca, về album kia..." Kế Thiên Kiệt do do dự dự thăm dò.
Chung Trì Tân cơ bản một năm sẽ ra một album, mỗi lần phát hành đều có thể tạo ra một lần bùng nổ.
Người bên ngoài không biết, nhưng Kế Thiên Kiệt lại rất rõ ràng, cuối tháng mười một mỗi năm Chung Trì Tân đều có thể giao ra album cho năm tiếp theo, thế mà năm nay đã giữa tháng mười hai còn chưa thấy động tĩnh.
Hiện tại phía công ty luôn hỏi bóng gió, sợ có điều gì xảy ra ngoài ý muốn, đây chính là album kỷ niệm tròn mười năm ra mắt, không biết có bao nhiêu người đều đang trông mong chờ đợi.
Chung Trì Tân lạnh nhạt lướt qua trợ lý: "Nói sau."
Mỗi một câu lại thành công khiến cho Kế Thiên Kiệt ngậm miệng.
"Tân ca, vậy em về công ty trước một chuyến." Kế Thiên Kiệt đứng ngoài cửa lớn chưa tiến vào, lên tiếng chào hỏi, nhìn thoáng qua Chung Trì Tân rồi mới quay đầu rời đi.
Biệt thự rất lớn, lầu một thậm chí còn có cả phòng thu âm độc lập, thiết bị bên trong so với phòng thu chuyên nghiệp cũng không kém là bao. Lầu hai là phòng ngủ của Chung Trì Tân và thư phòng, lầu ba có một nhà kính trồng hoa, còn có cả chuyên gia chăm sóc.
Chung Trì Tân cởi áo khoác ngoài, ngồi trên ghế sofa đưa tay vuốt mi tâm, ba ngày trước bay ra nước ngoài tham dự một đại lễ long trọng, về đến nơi lại phải quay đại ngôn* liên tục, hắn mới chỉ nghỉ ngơi chưa đến mười giờ.
*Đại ngôn: đại diện thương hiệu
Chung Trì Tân cũng không nằm xuống nghỉ ngơi luôn mà đứng dậy lên thẳng lầu ba.
Hôm nay ánh nắng chan hoà, hoa trong nhà kính nở ra không ít, màu sắc tươi đẹp, không hề chịu ảnh hưởng từ cái lạnh bên ngoài. Xa xa góc vườn đặt một cây đàn dương cầm Steinway, trên thân đàn bóng loáng điểm xuyết vài cánh hoa rơi nhìn qua rất thi vị.
Chung Trì Tân đứng cạnh dương cầm, vươn một bàn tay tuỳ ý ấn phím đàn, âm thanh trong suốt mượt mà giống như tiếng nước trút xuống, có điều rất nhanh ngón tay trên phím đàn đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc theo đó cũng biến mất.
Ngón tay thon dài trắng nhợt đặt trên phím đàn, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho người ta có chút hoảng hốt, rốt cuộc là phím đàn trắng hay là ngón tay trắng hơn.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Chung Trì Tân chỉ là cảm thấy chính mình đột nhiên chán nản.
Hắn ca hát đã chín năm, hầu như đã cầm hết giải thưởng trong nghề, có giải thưởng còn nhận vài lần, không riêng gì bản thân hắn, thậm chí khán giả đối với những giải thưởng này cũng đã dần mất đi hứng thú.
Tròn mười năm?
Chung Trì Tân rũ mắt, giấu đi một mảng đen tối, hắn cũng không để ý mấy thứ này.
...
Khương Diệp ngồi tại phòng sách nhỏ của mình, trước mặt là hộp cơm, bên trái là máy tính bảng đang chiếu vở kịch
Cô học ngành tài chính, là hệ chuyên nghiệp có tiếng trong trường, sinh viên ngành này vừa tốt nghiệp hầu hết đã bị các công ty tranh nhau tuyển dụng, đáng tiếc Khương Diệp lại là một ngoại lệ kỳ lạ.
Ánh mắt Khương Diệp nhìn chằm chằm vào biểu đồ tài chính, miệng nhồm nhoàm: "Ta đã bóp chết giấc ngủ, vĩnh viễn không thể nào yên giấc."
Cô vừa dứt lời, máy tính bảng cũng truyền đến lời thoại y đúc: "Ta đã bóp chết..."
Khương Diệp hài lòng nâng mày, cũng không biết là do đồ ăn hợp ý hay là do bản thân đoán đúng lời thoại.
Cơm nước xong xuôi, biểu đồ trên máy tính cũng chạy được bảy tám phần, Khương Diệp gấp máy tính đứng lên, thắt nút hộp cơm, nhìn màn hình chiếu phim lưu luyến mười phút mới chịu rời đi.
Buổi chiều năm giờ đoàn kịch có lịch biểu diễn, Khương Diệp thu dọn một lượt rồi bắt xe đi qua.
Đoàn kịch chính quy không tuỳ tiện nhận người, bọn họ đều có con đường riêng của mình. Khi còn học đại học Khương Diệp cũng đã gia nhập không ít đoàn kịch lớn nhỏ, có đoàn trong trường tổ chức, có đoàn do mấy cá nhân ngoài trường tụ tập mà thành. Có điều đoàn trong trường sau khi tốt nghiệp thì ai đi đường nấy, đoàn bên ngoài cũng vì đủ loại nguyên nhân mà phải giải tán, không có một cái nào cố định.
Đoàn kịch hiện tại tên là Tầm Chân, Khương Diệp mới gia nhập vài tháng trước, đoàn viên đều là người có công việc ổn định, lại thật tình đam mê đối với diễn kịch, mỗi tuần họ đều dành ra thời gian cố định để luyện tập, hầu hết là mấy người tài chính dư giả, thậm chí đoàn trưởng còn là đại cổ đông của một công ty lớn.
Lúc trước Khương Diệp muốn gia nhập còn phải phỏng vấn vài lần, cho dù đoàn kịch hoạt động phi lợi nhuận.
"Khương Diệp, cô ở đâu?"
Vừa ngồi lên xe bus, Khương Diệp nhận được điện thoại của đoàn trưởng.
"Em đang trên đường tới đoàn kịch."
Âm thanh của đoàn trưởng ở đầu bên kia có chút mơ hồ, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gió nhiễu loạn: "Vừa vặn, cô giúp anh tới nhà lái xe qua đây, bên trong đều là trang phục và đạo cụ hôm nay cần dùng, anh đang có việc bên này trước."
Khương Diệp đồng ý, hỏi địa chỉ xong liền xuống xe bus, bắt một cái taxi.
"Tới tiểu khu Khê Địa?" Tài xế taxi lại hỏi thêm một lần.
"Đúng vậy." Khương Diệp giương mắt nhìn tài xế mỉm cười.
Tài xế dò xét phía sau từ gương chiếu hậu, trong nhất thời không rõ ràng lắm thân phận của đối phương.
Tiểu khu Khê Địa bên kia đều là người có tiền có thế, bình thường đều có tài xế riêng đưa đón, phải biết rằng từ nơi này đánh xe qua ít cũng mất hai trăm tệ, nhìn cách ăn mặc của cô gái này cũng không giống người có tiền.
Tài xế lại lướt qua khuôn mặt của Khương Diệp, thực sự rất đẹp mắt, còn chói mắt hơn so với minh tinh trên TV, cô gái như vậy muốn thuê xe tới tiểu khu Khê Địa...
"Bác tài, cháu không phải tiểu tam, bác cứ yên tâm lái xe." Khương Diệp dời mắt khỏi tin tức trên di động, nhắc nhở tài xế: "Phía trước là đèn đỏ."
"..." Tài xế taxi bị nhìn thấu tâm tư, mặt mũi có chút không nhịn được, hắn dẫm phanh dừng lại, xấu hổ nhìn Khương Diệp cười. "Haha, là vì, có rất ít người thuê xe qua bên đó."
"Vâng." Khương Diệp lướt điện thoại, xem hết nội dung phân tích dự báo thị trường chứng khoán sắp tới một lượt.
Nhìn thấy tài xế taxi dường như vẫn đợi mình nói chuyện, Khương Diệp cất điện thoại đi, thoả mãn lòng hiếu kỳ của ông ta: "Cháu đi lấy đồ giúp bạn."
"À à..."
Cũng không biết tài xế tin hay là không tin, Khương Diệp không quan tâm, chỉ cần ông ta đừng nhìn chằm chằm vào cô là được.
Tiền có thể dùng trong tay Khương Diệp cũng không nhiều lắm, từ khi học đại học cô đã bắt đầu dùng tiền dự trữ chia thành ba phần, một phần để dành thuê nhà, một phần mang đi đầu tư, còn một phần chi tiêu hàng ngày. Bình thường có thể tiết kiệm sẽ tiết kiệm, không muốn tiết kiệm sẽ không tiết kiệm. Tuy không có quá nhiều tiền, nhưng vẫn nhiều hơn đa phần dân làm công ăn lương, nếu không cô cũng không dám ngày ngày lăn lộn làm diễn viên quần chúng.
Dù sao, làm diễn viên quần chúng đều dễ bị chết đói.
Cửa ra vào ở tiểu khu Khê Địa vô cùng nghiêm ngặt, Khương Diệp không vào được, đứng chờ nửa buổi mới chờ được dì bảo mẫu của đoàn trưởng đưa cô đi vào.
"Đây là chìa khoá xe, xe ở bên kia." Dì bảo mẫu đưa chìa khoá cho Khương Diệp rồi dẫn cô theo. "Ông chủ chưa lái xe ra khỏi tiểu khu đã có việc đi cùng bạn, để xe ở chỗ này."
Khương Diệp gật đầu, đi đến bên cạnh xe. Dì bảo mẫu hàn huyên với cô vài câu, cùng giúp đỡ cô bê mấy thùng đựng đồ lên, sau đó mới quay người đi vào biệt thự.
Xe thương vụ này là đoàn trưởng chuyên dùng cho đoàn kịch, bình thường hiếm khi sử dụng, chỉ khi nào cần vận chuyển trang phục và đạo cụ mới lái qua.
Khương Diệp ngồi trên ghế lái đang muốn điều khiển xe rời đi, kết quả cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, một người từ bên ngoài tiến vào.
Cô ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
"Ừ, lịch trình cuối tuần, chương trình quay trong một ngày, chị sắp xếp lại đi." Chung Trì Tân ra khỏi biệt thự, tới nơi Kế Thiên Kiệt thường hay đỗ xe, lập tức kéo cửa xe bước lên.
Đầu biên kia người đại diện còn đang nói chuyện, Chung Trì Tân rũ mắt thấy tấm thảm bên trong xe đã đổi mới, tâm tư bay xa.
"... Vậy cậu trước tiên chụp hết bìa tạp chí trong hôm nay, sau đó qua công ty tìm chị." Người đại diện phía bên kia trả lời rất nhanh.
Chung Trì Tân cúp điện thoại sau đó tiện tay ném trên ghế ngồi, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, chờ xe xuất phát.
Khương Diệp nhìn hết tất cả động tác của người đàn ông lạ mặt: "... Xin lỗi, có phải anh lên nhầm xe rồi hay không?"
Âm thanh lạ lẫm khiến cho Chung Trì Tân nhíu mày quay đầu, trên ghế lái không phải tài xế quen thuộc mà là một cô gái trẻ tuổi, Kế Thiên Kiệt cũng không rõ tung tích. Chung Trì Tân nhìn chằm chằm vào cô gái phía trước, gương mặt thập phần xinh đẹp, sắc mặt hắn trầm xuống, theo bản năng nghĩ rằng đây là fan cuồng xông vào xe mình, bỏ qua việc bài trí trong xe không hề giống nhau.
Chung Trì Tân duỗi tay cầm lấy di động, chuẩn bị gọi điện cho Kế Thiên Kiệt, đúng lúc nhìn thấy đối phương gọi lại.
"Tân ca..."
Chung Trì Tân ngắt lời Kế Thiên Kiệt: "Cậu và tài xế đang ở đâu?"
Kế Thiên Kiệt đang ngồi xổm bên đường, nghe thấy giọng của Chung Trì Tân qua điện thoại khó nén được bực bội, không khỏi ngẩn người, quay đầu nhìn sang lái xe bên cạnh: "Bọn em vẫn đang trên đường, lốp xe bị hỏng."
"..." Đến lúc này, Chung Trì Tân rốt cuộc cũng phát giác ra sự khác lạ của nội thất trong xe.
Sau khi Khương Diệp thấy được người đàn ông đã kịp phản ứng lại, cũng không tức giận, trên mặt mang theo một nụ cười khách khí: "Người anh em, có thể xuống xe chưa? Tôi đang rất gấp."
...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nói ra khả năng mọi người không tin, lần đầu gặp mặt tôi đã đuổi ca ca của mấy người xuống xe.