"Chị dâu! Đông Hải, mau ngăn chị dâu lại." Trương Ngọc Anh sợ hãi kêu."Tô đại tỷ!" Bạch thị sợ tới mức đảo quải trượng đuổi theo ả."Lệ Trân, mình không thể làm việc ngốc......" Ngụy Đông Minh khóc lóc điên cuồng đuổi theo vợ ra ngoài.Ngụy Thanh Thảo gắt gao túm chặt mẹ, nhỏ giọng quát bà: "Mẹ, mẹ mặc kệ ả, mẹ đã quên vừa rồi ả nói cái gì với ba và mẹ rồi à."Trương Ngọc Anh bị con gái nói đến ngực tê rần, không phải mình không tức giận, mà là chính mình thật sự sinh không ra nổi một đứa con trai nên không đủ tự tin!Ngụy Thanh Thảo ôn tồn dặn dò mẹ: "Nghe con nói đi, mẹ mau về phòng tắm rửa đi ngủ, ả không chết được.

Thanh Hoa, Thanh Thanh, giúp mẹ đun nước tắm."Thấy Ngụy Đông Hải giận dỗi ngồi bất động, Ngụy Thanh Thảo thực vừa lòng.Cô liền nói với ba: "Ba, ba cũng ra con lạch sau thôn tắm rửa đi, con đi ra ngoài nhìn xem."Thôn tây có một cái giếng nước cũ, nước bên trong một năm bốn mùa đều lưng lửng, không ít người phụ nữ giận dỗi nhảy vào, cho nên, các nữ nhân hay vừa giận đã kêu "Ta nhảy giếng chết đi cho rồi".Vừa rồi đám người xem náo nhiệt còn chưa có tản đi hết, vừa nghe lại có kịch hay cao trào, liền nhanh chóng tụ tập đi tới.Kịch càng hay chính là, bọn họ không chạy vội đi tới trước giếng nước, mà là đều chạy sau theo người đòi nhảy giếng.Ngụy Thanh Thảo đi sau đám người cảm thán: Đám người xem náo nhiệt này, thật chuyên nghiệp nha!"Lệ Trân, mình không được nhảy!""Tô đại tỷ, con đừng nghĩ quẩn!"Chỉ có Bạch thị và Ngụy Đông Minh chạy theo là thiệt tình muốn giữ chặt ả.Cặp chân nhỏ kia của Bạch thị đương nhiên đuổi không kịp, Ngụy Đông Minh chân ngắn cũng chạy không lại vợ, chỉ có thể ở phía sau gân cổ kêu lên.

Bạch thị còn cầu cứu người trẻ tuổi bên cạnh: "Mau giữ con dâu nhà ta lại, đừng để cho nó thật sự nhảy giếng......""Tẩu tử, ngươi đừng nhảy nha......" Trong đám người có mấy nữ nhân giả mù sa mưa kêu.Mắt thấy Tô Lệ Trân đã sắp chạy đến bên cạnh giếng, Bạch thị sợ tới mức đấm ngực dừng chân: "Ai da ông trời ơi, ngươi cũng không thể làm con dâu ta nhảy a......!Ba đứa cháu trai ta đi đâu rồi, cũng không biết tới ngăn mẹ nó lại......"Tô Lệ Trân còn kém một bước liền đến trước cái giếng, nhưng mà, không có một ai giữ ả lại.

Ả quay đầu lại nhìn chồng, còn vài bước mới đuổi kịp mình, trong lòng càng nguyền rủa hắn mấy trăm lần.Vì kéo dài thời gian, ả đành giả bộ hai chân mềm nhũn, bộ dạng sắp vướng ngã, thầm nghĩ như vậy sẽ kịp lúc đoàn người tới sẽ có ít nhất một người dỗ dành giữ chặt ả đi.Nhưng không như mong muốn, người đều vây lại đây rồi, nhưng không có ai giữ ả lại, chỉ có chồng và mẹ chồng ả ngồi xổm trước mặt năn nỉ khóc lóc giữ tay ả.Tô Lệ Trân giận đến mức muốn đá hai mẹ con bọn họ, liền hung tợn mắng hai mẹ con họ: "Hai người đừng kéo ta, ta đường đường là thím lại bị cháu gái làm bại hoại danh dự, cũng không ai trút giận cho ta, ta còn sống làm gì, ta không còn mặt mũi sống, ta không thể không chết!" Nói xong ra sức giãy giụa muốn nhảy."Tô đại tỷ, nó là một đứa chuyên ăn phân, con đừng so đo với nó......" Bạch thị ôm con dâu khuyên bảo."Lệ Trân, cái đồ bồi tiền hóa kia tôi sớm muộn gì cũng đánh chết nó, mình yên tâm đi......" Ngụy Đông Minh bảo đảm với vợ."Ngươi cái đồ bất lực bớt mạnh miệng làm ghê tởm ta, có bản lĩnh ngươi liền kéo nó tới đánh chết cho ta xem, ta bảo đảm liền không nhảy giếng!" Tô Lệ Trân hướng chồng kêu.

Ngụy Đông Minh ngây ngẩn cả người.Tô Lệ Trân giận lên một chân đá ngực hắn, còn hung hăng xô mẹ chồng một phen, làm bộ thật sự sắp nhảy giếng.Ả làm tới mức này một là đầu óc nóng lên nên mất lý trí, hai là tự tin ả dù muốn nhảy khẳng định có người sẽ kéo ả lại.Hiện thực là, người ả đều sắp bổ nhào vào miệng giếng, nhưng không có một người nào kéo ả.

Cho dù bên cạnh giếng đầy người vây xem náo nhiệt, ngẫu nhiên trong đám người còn truyền ra một tiếng "Tẩu tử ngươi đừng nhảy....." Nhưng thật không có ai hành động tới ngăn cản ả.Tô Lệ Trân tâm thật lạnh thật lạnh: Được lắm, hiện tại ai ai cũng máu lạnh như vậy sao?Ả không biết, là do chính ả nhân duyên không tốt."Này......!Ta nên làm sao?" Tô Lệ Trân hai tay chống trên miệng giếng không biết làm sao.Chỉ hận chồng và mẹ chồng vô dụng, chỉ đánh một cái mà đến bây giờ còn chưa có bò dậy ôm lấy ả.Ả thì không thể thật sự nhảy, nước giếng vừa lạnh vừa dơ, bên trong ếch, rắn gì cũng có, nhớ lại cả người đều run.Ả tuyệt vọng mà ghé vào miệng giếng.Ngụy Thanh Thảo ở trong đám người vừa thấy: Vậy là không nhảy?Khó mà làm được, mình phải làm ả phải nhảy."Thanh Thảo, đây là sao ......" Xuân Hỉ thở hồng hộc chạy tới tìm được Ngụy Thanh Thảo.Ngụy Thanh Thảo giữ chặt tay Xuân Hỉ, linh cơ vừa động, nói bên tai cô bạn như thế như vậy một phen.Sau đó Xuân Hỉ đột nhiên bổ nhào ngã ngồi trên mặt đất trước mặt Bạch thị, "hảo tâm" đỡ lấy bà kêu to: "Ai da, Bạch nãi nãi bị con dâu đả thương, mau lại hỗ trợ đỡ bà về nhà đi!"Người già bị đả thương là chuyện lớn, mọi người đều sôi nổi tụm lại, ba chân bốn cẳng kéo bà về nhà.Bạch thị nhớ thương con dâu, đâu chịu về nhà, liền liều mạng kêu la "Ta không bị thương, ta không bị thương"! Nhưng bị Xuân Hỉ cao to nửa lôi nửa ôm, chuyện này không phải do bà làm chủ nha.Khi Xuân Hỉ đã đem lão thái thái dắt đi, Ngụy Thanh Thảo lại lấy cớ đại bá cũng bị đả thương, khuyến khích mấy đứa hài tử choai choai cùng cô khống chế được hắn, sau đó cô lớn tiếng kêu to: "Ai da, tới cứu người a, thím ta nhảy vào giếng!"Tên đã lên dây không thể không bắn, giếng sát bên không thể không nhảy, Tô Lệ Trân nhắm chặt mắt, "Bùm" nhảy xuống."Cứu người! Mau cứu người đi!" Ngụy Thanh Thảo bỏ qua Ngụy Đông Minh hướng mọi người thét to.Cô chỉ muốn trừng trị thím một chút, nào dám thật hại chết ả.

Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, còn có đám anh họ, em họ đó, cô cũng không thể thật làm cho bọn họ không còn mẹ.Còn nhảy giếng sao, cô gặp qua không ít người nhảy giếng, nhảy xuống căn bản sẽ không bị vấn đề lớn gì, sẽ nổi trên mặt giếng, trừ phi ngươi là thật muốn chết, tự mình lặn xuống mới có thể chết.

Nhưng thím cô ả không phải thật muốn chết đâu!Người thật đã nhảy xuống rồi, đoàn người vẫn là nhiệt tâm cứu người, bởi vì náo nhiệt đã xem đủ, nên làm người tốt rồi.Mà lúc này, ba anh em Thanh Quân cũng nghe người ta nói, chạy lại cùng nhau vớt mẹ lên.Ba đứa con trai kỳ thật trong lòng thầm hận mẹ làm xấu mặt, chứ không có oán Thanh Thảo.Đều nói đã uống qua một lần thuốc đắng nhất định sẽ không để tiếp tục uống thuốc đắng, nhảy giếng qua một lần nhất định sẽ không tiếp tục nhảy giếng.

Bởi vì, tư vị kia cả đời khó quên.Thời điểm Tô Lệ Trân được mọi người vớt ra khỏi giếng, đã hôn mê bất tỉnh.

Ả cả người run run, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt biến thành màu đen, mà đáng sợ chính là, trên cổ ả còn quấn một con rắn hoa đen......Tô Lệ Trân đến nửa đêm liền phát sốt, nói mê sảng, kêu sợ hãi, làm Ngụy Đông Minh sợ tới mức kêu con trai đưa mẹ lên bệnh viện ở trấn trên, còn mình châm mấy bình điếu mới mơ màng đi ngủ.Bạch thị mắng cháu gái hơn nửa đêm, buổi sáng đầu đau muốn nứt ra.

Ngụy Đông Hải đành phải đi hiệu thuốc đầu thôn đông mua thuốc giảm đau cho bà, bà vừa uống vừa mắng mới chịu đi ngủ.

Thế giới liền an tĩnh.Trương Ngọc Anh thì lại đứng ngồi không yên.

Chị dâu nhảy giếng mất nửa cái mạng, đều do đứa con gái lớn không bớt lo được của mình tạo thành! Bà nên đến bệnh viện đi xem một chút vậy.Ngụy Đông Hải cũng thấy người ta dù gì cũng là chị dâu của mình, lại bởi vì con gái mình mới nhảy giếng, đứa em trai là hắn nhất định phải ra mặt.Nhưng mà Ngụy Thanh Thảo nghĩ tới, lần này mà đi, sẽ lớn chuyện..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play