Cô bị đá vào bụng, bị tát, lại bị kéo tóc, cuối cùng là bị xô ngã trên mặt đất một cách hung hăng.
“Còn dám cãi với ta liền cút cho ta! Cút đi vĩnh viễn đừng trở về nữa!”Lại là những lời này, mỗi lần bạo hành cô xong đều nói những lời này.
Ngụy Thanh Thảo quỳ rạp trên mặt đất, cô đã nhớ không rõ chồng cô nói những lời này bao nhiêu lần.
Kết hôn 20 năm, chồng cô biết rõ những lời này đối với cô có lực sát thương nhất, bất luận có cái gì ủy khuất, chỉ cần hắn nói ra những lời này, cô liền sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Bởi vì, cô là gả xa.
Năm đó cô vì gả cho hắn, đã nháo loạn một phen cùng gia đình, mẹ cô cũng bị cô chọc cho tức đến lên cơn đau tim.
Cô và người nhà từ đó cũng vĩnh viễn cự tuyệt lui tới.
Cô ngoài cái ổ sói này, không có chỗ khác để đi.
Nhưng hôm nay, Ngụy Thanh Thảo không còn khóc một hồi rồi thôi như trước nữa.
Cô nhìn mẹ chồng ở cửa phòng bếp cười lạnh, lại nhìn con trai đang chơi game trong phòng, nhìn con gái một chút, tim cư nhiên một chút cũng không đau, ngay cả nước mắt cũng không rơi dù chỉ một giọt.
Cô cười khổ một cái, gian nan bò dậy, về phòng thu dọn hành lý của mình, đóng cửa.
Giờ khắc này, cô ở trong lòng lặp lại vô số lần, hôm nay, cô bắt buộc phải đi khỏi căn nhà này.
Nam nhân vừa mới bạo hành cô xong liền cười khinh miệt: "Ngươi lại sẽ đi một vòng rồi nửa đêm lại vác xác về đây thôi.
"Ngụy Thanh Thảo chết lặng đi ra ngoài, nhớ lại kí ức 20 năm qua.
Cô cùng Trương Bằng Phi cùng nhau dốc sức làm việc bên ngoài, mỗi ngày về nhà còn phải hầu hạ cha mẹ hắn, chăm sóc hai đứa nhỏ, cô mệt đến cả người đều bệnh, nhưng mà, Trương Bằng Phi không cảm thấy cô có công, ngược lại còn ghét bỏ cô càng ngày càng già nua tiều tụy.
Tiền bọn họ cùng nhau kiếm đều đưa cho Trương Bằng Phi giữ, cô cho dù muốn tiêu một xu đều phải xin phép hắn.
Mà cô mỗi lần xin tiền, Trương Bằng Phi đều đen mặt hỏi một phen mới cho, hơn nữa đưa càng ngày càng ít.
Cô không dám nháo, bởi vì mẹ chồng luôn nói, năm đó nếu không phải cô khóc la một hai phải gả cho con trai của bà, dựa vào điều kiện của con trai bà lúc đó sẽ lấy được một người tốt hơn cô.
Hai đứa con của cô cũng nghe ông bà nội xúi giục từ nhỏ, đối với người mẹ này là cô cũng chỉ có đòi hỏi, bọn nó cảm thấy mẹ nên làm bảo mẫu của cả nhà bọn họ là hiển nhiên thôi.
Hiện tại bọn nhỏ đều trưởng thành, cô không cần vì lo cho con của cô có cái nhà hoàn chỉnh, mà cố gắng gượng dù cho nhận hết khuất nhục như trước.
Ngụy Thanh Thảo lau mặt, ôm chặt hành lý.
Trong túi có giấy tờ chứng minh thân phận, còn có một cái thẻ ngân hàng, bên trong thẻ có mấy ngàn đồng cô lén làm vài việc thủ công mà có được.
Cô phải về nhà, phải tới trước mộ của mẹ sám hối, nói cho bà biết là cô sai rồi, cô lúc trước không nên cãi lời bà mà gả xa……“KÍTTTT !”Tiếng thắng xe chói tai, cùng với cảm giác thân thể bay lên không, Ngụy Thanh Thảo thậm chí còn không cảm giác được đau đớn, cô chỉ khổ sở, đến chết cũng chưa hề dập đầu nhận sai với mẹ……“Thanh Thảo! Thanh Thảo! Tỉnh tỉnh……”Thanh âm ban đầu rất xa, lại càng ngày càng gần, Ngụy Thanh Thảo đột nhiên mở mắt.
Trước mắt cô là nam nhân máu lạnh tận xương kia……Cô nhắm hai mắt lại: Mệnh mình cũng thật cứng, bị xe đâm bay cũng chưa có chết.
Như vầy, hắn sẽ lại cười nhạo cô cố ý bị xe đâm, muốn tranh thủ một chút đồng tình của hắn.
“Thanh Thảo, xem em, thật là không đáng tin cậy, đã nói thừa dịp đêm nay cả nhà em đều đi xem phim điện ảnh, em đi với anh, như thế nào mà bây giờ còn ngủ a?”Trương Bằng Phi đang oán trách cô?Ân, cái gì? Xem phim điện ảnh! Ngụy Thanh Thảo đột nhiên ngồi dậy.
Xem cô nhìn thấy gì, mép giường có một cái đèn dầu cũ ở trên bàn trang điểm, ánh sáng mờ nhạt từ cái đèn dầu kia chiếu rọi vách tường dùng mạch trấu cùng bùn hôi trát lên, nóc nhà là từng cây xà ngang, với mạng nhện giăng đầy các góc.
Ngoài cửa sổ, một vòng ánh trăng sáng tỏ bị ô cửa sổ cắt thành những ô vuông chiếu ra trên mặt đất, càng làm nổi lên sự mờ nhạt của đèn dầu.
Ánh mắt cô lại chuyển tới góc tường, nơi đó dùng một cây đinh treo một bộ lịch, trên lịch viết dòng chữ to âm lịch năm 1984 ngày 6 tháng 4.
Lại nhìn lại gương mặt Trương Bằng Phi trước mắt, rõ ràng là lúc tuổi tác còn trẻ từng làm cô say mê đến thần hồn điên đảo.
“Ta trọng sinh?!” Ngụy Thanh Thảo mê mang nhìn xung quanh.
Không sai, cô là sống lại rồi, liền sống lại ở năm 18 tuổi này, ở cái đêm cô tính cùng Trương Bằng Phi tư bôn*.
*Tư bôn: lén lút bỏ trốn theo người yêu (vì để nguyên tác sẽ hay hơn nên mình xin phép giữ nguyên)Cô nước mắt rơi như mưa.
Trương Bằng Phi vừa hoang mang vừa gấp, không kiên nhẫn thúc giục: “Thanh Thảo, em làm sao vậy, chúng ta mau đi nhanh thôi, một khi bị người nhà em bắt gặp liền không đi được đó, mau mau, có việc gì lên xe lửa rồi nói.
” Hắn liền kéo cô đi.
Đời trước, cô vì người nam nhân này mà nhẫn tâm bỏ cha mẹ bỏ thân nhân, chặt đứt đường lui của chính mình, đem tim, tất cả đều giao cho người nam nhân này, nhưng mà, người nam nhân này lại cùng người nhà của hắn cùng nhau đem cô tra tấn đến tâm như tro tàn, sống không bằng chết.
Nay được làm lại một đời, ha hả……“Ngươi từ từ.
” Cô nhẹ nhàng nói một câu, cũng nghiêng người, không dấu vết rút tay mình từ trong tay hắn về.
Một đời này, lần nữa bị hắn đụng vào cô liền cảm thấy ghê tởm.
Trương Bằng Phi nóng nảy, thấp giọng răn dạy: “Còn chờ gì nữa, lại chờ là phim điện ảnh liền hết đấy.
”Ngụy Thanh Thảo hơi thở mong manh nói: “Cũng đành chịu a, ta bị tiêu chảy, cả người khó chịu, hơn nữa, bụng ta đau như bị dao đâm a…… ây da ây da, ta phải đi WC.
”Cô ôm bụng chạy về hướng WC.
Trương Bằng Phi tức đến dậm chân, ở phía sau mắng cô một câu.
Hôm nay bên thôn Liễu Lâm có điện ảnh, cả nhà cô đều đi xem điện ảnh, cô bởi vì ủ mưu muốn cùng Trương Bằng Phi đêm nay tư bôn, sớm nói với mẹ cô là bụng đau muốn ở nhà ngủ, cho nên trong nhà liền chỉ còn có một mình cô.
Nhưng giờ phút này, Trương Bằng Phi không biết, Ngụy Thanh Thảo này đã không phải là Ngụy Thanh Thảo của trước kia nữa.
Trước mắt, Ngụy Thanh Thảo sở dĩ không trực tiếp đuổi Trương Bằng Phi đi, là bởi vì cô không dám a.
Đời trước, cùng hắn sinh sống 20 năm, cô biết rõ bản tính của Trương Bằng Phi, hắn hung ác, lạnh nhạt, lại lòng dạ hẹp hòi.
Nếu cô lúc này thẳng thắn, không muốn cùng hắn tư bôn, trong nhà lại chỉ còn mình cô, lại là buổi tối, hắn sẽ không chút do dự mà đánh cô, dù đánh chết cũng phải đem cô kéo đi.
Giờ phút này cô chỉ có thể kéo dài thời gian, giữ chân hắn, hoặc là, dùng mỹ nhân kế……“Em sức khỏe thật kém, thật biết chọn thời điểm, sớm không tiêu chảy muộn không tiêu chảy……” Trương Bằng Phi ở WC bên ngoài lẩm bẩm.
Trương Bằng Phi lúc này nôn nóng, đã bại lộ bản tính của hắn, đáng tiếc, kiếp trước cô quá non nớt, sau khi sinh mới nhìn thấu con người hắn.
“Ngươi đừng vội, ta cũng không muốn a, ây da bụng đau muốn chết……” Ngụy Thanh Thảo ngữ khí vừa nôn nóng vừa thống khổ la.
Mất hết kiên nhẫn: “Ai nha, đau liền đau đi, lên xe lửa ngủ một giấc liền không đau nửa, nhanh lên đi mau rồi ra đây theo anh.
” Trương Bằng Phi hạ mệnh lệnh.
Cô rầm rì nói: “Không được a, ta vài phút muốn đi một lần, đi càng ngày càng nhiều, không thể nào vừa chạy vừa đi a, lên xe lửa kia hôi làm sao, đi đến trong quần đều là xú* a……”*xú uế: vật dơ (ở đây nói gì mn đều hiểu rồi a~)Trương Bằng Phi bị nói tới ghê tởm, hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này trong WC truyền đến một câu: “Phiền ngươi đi hiệu thuốc đầu thôn đông mua cho ta mấy viên thuốc tiêu chảy đi, tốt xấu gì cũng làm cho nó tạm ngưng ra rồi chúng ta mới cùng lên đường được.
"Trương Bằng Phi bó tay, nghĩ tới vợ đều sắp dụ tới tay rồi, đành phải đè lại cơn tức giận nói: “Thật phiền, em ở nhà chờ anh.
”“Được, ngươi đi nhanh về nhanh nha.
” Ngụy Thanh Thảo ở WC cười giảo hoạt lên tiếng.
.