Vũ Văn Hi cùng Tô Nhược Chiêu liên tiếp đánh nhau, rốt cuộc cũng sinh ra tình ý đối với nàng.
Ở tập này có thể nói là một bước nhảy mới, đạo diễn Lưu đã nói không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Lâm Tự Ngôn và Ôn Oanh đang đối diễn, trong miệng cô còn nhai kẹo cao su, Lâm Tự Ngôn nhìn hai má cô bên này nhai nhai, bên kia nhai nhai, trong lòng có chút buồn cười:" Em mỗi lần quay cảnh hôn đều ăn kẹo cao su hả? "
“Không phải nha, mấy cảnh hôn trước đều chỉ là chạm môi thôi quay rất nhanh không cần thiết ăn kẹo nhưng lần này lại không giống." Ôn Oanh trước kia quay cảnh hôn trên cơ bản đều là cảnh một bên tình nguyện, diễn viên chuyên nghiệp cũng nhập vai sâu, bởi vậy trước kia Ôn Oanh chỉ diễn cảnh hôn bị ép buộc.
Nhưng lần này lại không giống! Là cô diễn cảnh hôn với Lâm mỹ nhân, tuy rằng cũng là cưỡng hôn, tuy rằng ban đầu có liều mạng chống cự nhưng lúc sau cũng chấp nhận, hơn nữa đây là hôn sâu a, phải coi trọng chứ nếu jhiing fans sẽ mắng chết.
“Vậy cũng cho tôi một miếng” Lâm Tự Ngôn thấy cô coi trọng như vậy, chính mình cũng không thể không quan tâm.
Ôn Oanh đưa cho anh một miếng kẹo được gói bằng vỏ màu cam là vị quýt, anh nhận kẹo từ tay cô, xé vỏ bọc lập tức ngậm lấy, lập tức hương vị thanh mát của trái cây ngập tràn toàn bộ khoang miệng, tâm tình cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, anh nhìn gương mặt phình phình của Ôn Oanh, trong lòng hơi động, không biết từ lúc nào miệng cũng bắt chước giống cô.
“Rất thơm đúng không, thật giống như đem mùi hương lưu lại trong miệng.” Ôn Oanh nhìn thấy anh cũng đem miệng làm phồng lên, cười nói.
“Lúc trước ăn kẹo cao su sao lại không phát hiện ra có một biện pháp này chứ.” Lâm Tự Ngôn sờ sờ gương mặt của mình, lập tức cảm thấy động tác này có bao nhiêu ấu trĩ, cười lấy điện thoại ra đùa dai đem ngón tay đặt lên má Ôn Oanh, da thịt mềm mại đặt vào lòng bàn tay không biết như nào làm anh có chút tâm trí nhộn nhạo.
Vẻ mặt ngốc manh của cô nhìn tay anh, không ngăn được ảo não chính mình tại sao không ghi nhớ bài học lần trước đã bị chụp lén bao nhiêu lần rồi.
“Lâm Tự Ngôn, tôi có thể tố cáo với fans anh là anh có sở thích đặc biệt cuồng chụp lén không hả?”
“Có thể a, nhưng mà không ai tin đâu.” Anh không chút để ý gật gật đầu, theo sau lại làm bộ như lại lo lắng nói “Ngược lại là em sẽ bị nói là bôi nhọ tôi.”
Hừm, cô cảm thấy cô đối với Lâm Tự Ngôn lại hiểu nhiều hơn một chút.
Ấn tượng đầu tiên quả nhiên không đáng tin chút nào.
Còn chưa nhai kẹo cao su xong, bối cảnh đã chuẩn bị xong, phó đạo diễn gọi bọn họ đến quay.
Cảnh này là Tô Nhược Chiêu không còn kiên nhẫn với những trò khiêu khích của Vu Tạ Vận, vì không muốn nàng đi gặp Vũ Văn Duyên, lâu ngày Vũ Văn Duyên cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, Tô Nhược Chiêu không muốn gặp hắn tìm lý do tránh xa hắn.
Vũ Văn Duyên không nhịn được chán nản: “Nàng gần đây qua lại thân thiết với Vũ Văn Hi chẳng lẽ là do thích hắn?”
Nàng không thể tưởng tượng được nhìn hắn: “Người nói cái gì?”
“Nhược Chiêu, nàng biết rõ ta không có khả năng để cho nàng gả cho người khác đừng nói tới là Vũ Văn Hi.”
Trong lúc quay Ôn Oanh mơ hồ cảm thấy Nghiêm Lạc An có chút không thích hợp, có thể là tai tiếng gần đây khiến cho anh mệt mỏi, cô đã lén thổ lộ với anh không phải không nghĩ tới tiếp tục làm bạn nhưng cô vẫn chưa hết thích anh không muốn làm người khác hiểu lầm.
Tới cảnh diễn của Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn, lúc này bởi vì Tô Nhược Chiêu vừa cãi nhau một trận với Vũ Văn Duyên, trong lòng buồn bực nên ở Ngự Hoa Viên uống rượu một mình.
Bây giờ đã là chạng vạng, ở một chỗ hẻo lánh cực ít người qua lại, Tô Nhược Chiêu yên tâm ở chỗ này uống rượu.
“Nếu không phải hôm nay tận mắt thấy, thật không thể tin được có ngày Tô cô nương dùng rượu mua say.” Tiếng trêu chọc từ sau núi giả truyền tới.
Tô Nhược Chiêu ánh mắt tỉnh táo, mở miệng nghiêm khắc nói: “Vũ Văn Hi, ra đây.”
Vũ Văn Hi từ sau núi giả đi ra, tay hắn cầm một miếng ngọc bội, vô cùng tiêu sái đi đến trước mặt nàng:" Tô cô nương cùng bệ hạ cãi nhau? Vẻ mặt u sầu ngồi nơi này uống rượu một mình."
“Vương gia sao canh giờ này còn chưa về phủ, chạy đến nơi hẻo lánh này để chê cười ta à.”
“Được bệ hạ đơn độc dạy bảo đã lâu, cũng vừa lúc hoàng hôn bổn vương cũng lười lãng phí thời gian về phủ.”
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Hi, gương mặt này có chút giống với Vũ Văn Duyên nhưng lại không quá giống, nàng nhớ tới Vũ Văn Duyên từng hỏi nàng có phải thích Vũ Văn Hi đúng không, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, cô sẽ thích loại người bề ngoài thuần lương bên trong âm hiểm này sao? Nực cười.
Vũ Văn Hi thấy nàng không có ý định nói chuyện, bất giác cau mày đi lên phía trước lấy ly rượu từ trong tay nàng, cũng không phát hiện được mình mở miệng quan tâm hỏi: “Tô cô nương còn không trở về phủ? Có muốn bổn vương tiễn cô một đoạn đường không.”
“Vũ Văn Hi, ta gả cho ngươi thế nào?” Thừa dịp men say mở miệng hỏi vài câu, nàng cũng không biết có phải đang đùa giỡn hay không.
“Có thể cưới được nữ tử như Tô cô nương ta cầu còn không được……” Vũ Văn Hi mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng trong lòng lại nhịn không được nhộn nhạo nói đùa một câu “Tô cô nương chẳng lẽ cãi nhau với bệ hạ?”
“Ta đang nói chuyện hai ta liên quan gì bệ hạ.” Nàng bất mãn nhíu mày, đến gần Vũ Văn hi, từng bước một tới gần giống như nhất định hắn phải đưa ra đáp án.
Vũ Văn Hi bị nàng áp bức buột phải lui vài bước tận lực bảo trì khoảng cách an toàn bằng không hắn sợ nữ nhân này sẽ phi lễ mình, tuy rằng xác suất này khá thấp nhưng cẩn thận vẫn hơn, vì trinh tiết của mình không thể không đề phòng.
“Nhìn kỹ, vương gia lớn lên cũng đẹp, cũng khó trách các đại thần vì muốn kéo quan hệ với ngươi mà đem khuê nữ nhà mình đặt bên cạnh ngươi.” Nàng càng đi càng lại gần, lời nói cũng trở nên càng thêm ngả ngớn.
“Tô cô nương nói lời này, bổn vương trong lòng thực sự có chút sợ hãi.” Vũ Văn Hi cười khổ lui ra phía sau, cho đến khi sau lưng đụng núi giả mới dừng lại, kinh ngạc phát hiện mình lại bị một nữ nhân áp bức đến thế này.
Hắn tùy tùng còn ở sau núi giả, Vũ Văn Hi không nghĩ tới sẽ ở chỗ này nói nhiều với nàng, nếu bị cung nhân phát hiện thì nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thuận tay bắt lấy cánh tay nàng, nói: “Bổn vương đưa Tô cô nương về.”
Cánh tay nàng mềm mại tinh tế, tay hắn cảm nhận được một mảng mềm mại, hắn chưa từng nghĩ đến nữ nhân cùng hắn ồn ào đến long trời lở đất trong triều đình lại có lúc thế này, trong lòng thở dài nhẹ nhàng ôm lấy nàng: " Vậy bổn vương chiếm một chút tiện nghi coi như là một chút thù lao".
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nàng trong lòng ngực hắn ngoan ngoãn đứng im, thật lâu sau cười nói: " Vũ Văn Hi ngươi là thích hay không thích ta hả?".
Hắn tức khắc cả kinh, vội vàng buông nàng ra.
Nàng cười gian trá: “Ngươi thế nhưng thích đối thủ của mình?”
Gương mặt Vũ Văn Hi có chút nóng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng say?”
“Ta không say, chỉ là muốn thuận thế xem ngươi làm sao thôi.”
“Tốt! Bổn vương thế nhưng lại bị nàng chơi một phen.” phong độ ngang ngược của Vũ Văn Hi lúc này biến mất không còn gì, phất tay áo muốn rời đi.
Tô Nhược Chiêu đi ra phía trước ngăn cản bước chân của hắn lại, lấy một hơi dài nói: “Tuy rằng ta không thể đáp lại ngươi nhưng ta có thể hiểu ngươi.”
“……”
“Thích một người không có khả năng đáp lại mình, ngươi cũng rất vất vả.”
Vũ Văn Hi không biết sự đồng tình trong mắt nàng từ đâu toát ra, hắn chỉ biết hắn sắp tức chết rồi, tâm ý của mình thể hiện rõ ràng đến dị, có hồi đáp hay không phải việc hắn có thể quyết định nhưng nàng lại đồng tình! Đồng tình! Vậy mà đồng tình!
Vũ Văn Hi cười lạnh nói: “Ta và nàng chung quy là không giống nhau.”
Tô Nhược Chiêu nhướng mày: “Hửm, sao nói như thế?”
Hắn tiến lên một bước áp sát Tô Nhược Chiêu, nàng tuy rằng tập võ nhưng rốt cuộc cũng là nữ tử, sức lực làm sao so được với hắn, cơ thể nàng nhỏ xinh trong ngực hắn nhích tới nhích lui, trong lòng than thở một tiếng: “Ta dám làm như thế này, nàng dám làm với bệ hạ như vậy không?”
“Đăng đồ tử*! Ngươi đây là phi lễ!” Tô Nhược Chiêu nhíu mày nhìn hắn, trong mắt hắn tràn đầy vẻ trêu chọc, hiện tại nàng có chút hoài nghi hắn căn bản là trêu nàng thôi.
Đăng đồ tử*: kẻ háo sắc.
“Ta dám làm như thế, nàng dám không?” Dứt lời lại muốn cúi đầu hôn nàng.
Tim Ôn Oanh đập mạnh muốn thoát ra ngoài, Lâm Tự Ngôn đưa mặt lại gâng sát mặt cô, hơi thở bọn họ phả vào nhau, đều có hương trái cây nhàn nhạt, trái tim đập thật nhanh, gương mặt cũng ửng đỏ cả lên.
Diễn kịch, đây là diễn kịch.
“Hắt xì!”
Đạo diễn Lưu đen mặt hô cắt, nhìn Ôn Oanh quát: “Ôn Oanh! Em làm sao thế? Đang tốt tự nhiên hắt xì cái gì!”
Ôn Oanh xấu hổ nhấp môi, không muốn thừa nhận mình bởi vì quá khẩn trương mà bị hắt xì.
Lâm Tự Ngôb không thèm để ý cười cười: “Không có việc gì, chúng ta lại diễn lại một lần là được.”
Hắn cúi đầu nhìn Ôn Oanh, âm thanh ôn hòa an ủi cô nói: “Đừng khẩn trương, chỉ là đóng phim mà thôi.” Nói xong còn thân mật vỗ vỗ đầu cô.
Ôn Oanh thật sự không chịu nổi sờ đầu như vậy, nghe tiếng nói ôn nhu của hắn cô chỉ cảm thấy gương mặt càng nóng lên... Lúc trước thích Nghiêm Lạc An vì hành động của hắn khiến cô nảy sinh tình cảm, không thể giẫm lên vết xe đổ.
Sau khi nghỉ ngơi xong hai người lại diễn lại một lần nữa.
“Ta dám làm như thế, nàng dám không?” Vũ Văn Hi dứt lời liền hôn xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Nhược Chiêu theo bản năng nghiêng đầu, chỉ cảm một xúc cảm mềm mại đặt lên sườn mặt mình, nàng vội vàng muốn tránh đi, đôi tay của Vũ Văn Hi từ dưới lớp tay áo lộ ra phá tan ý đồ muốn tránh đi của nàng.
“Hừ……” Một trận cười nhẹ vang lên.
Ôn Oanh đã không thể phân biệt được đâu là diễn đâu là thực, cô chỉ cảm nhận được anh dùng một tay đặt dưới cổ cô kéo lại, nháy mắt cảm thấy có cảm giác mềm mại đặt trên môi mình.
Nàng mở to hai mắt hình như đã bị dọa rồi, nhìn lông mi cong rũ xuống rung nhè nhẹ của Lâm Tự Ngôn, nội tâm cô gợn sóng cũng có chút rung động, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, hơi thở vừa tinh khiết vừa giống như hương rượu làm say đắm lòng người.
Làm người ta không muốn phản kháng.
Đây cũng là diễn, đây là diễn, diễn, chỉ diễn thôi.
Lâm Tự Ngôn hé miệng khẽ cắn khóe môi cô, chọc cô đến mềm cả người, lúc này dựa theo cốt truyện là khúc Tô Nhược Chiêu không còn phản kháng, ngơ ngẩn đứng một chỗ tùy anh làm gì thì làm.
Ôn Oanh không biết chính mình có phải thật sự ngây ngẩy cả người hay không, cô cảm giác Lâm Tự Ngôn tựa như lưu luyến môi cô, thật lâu sau Lâm Tự Ngôn dừng lại, nói nhỏ vào tai cô: “Mở miệng ra”.
Sấm dậy đất bằng.
Cô nghe lời mở môi ra, anh thuận thế làm nụ hôn này sâu hơn, động tác ôn nhu, không khỏi làm cô nhắm hai mắt lại, không biết có phải ảo giác hay không, cô nghe thấy Lâm Tự Ngôn cười khẽ một tiếng, như muốn đùa dai, ôm sát cô như muốn đem cô giấu đi, anh làm sao chịu buông tha động tác ngày càng gia tăng thêm.
Một màn này chiếu trên màn hình, biến thành hình ảnh duy mĩ, hai người xinh đẹp lẳng lặng ôm hôn dưới hoàng hôn, trước kia đạo diễn Lưu đã quay qua nhiều cảnh tình cảm, điện ảnh sắc tình, bầu không khí ái muội tất nhiên còn hơn cả cái này nhưng giờ phút này mặt ông cũng không khỏi có chút phiếm hồng.
Hình ảnh này, làm người xem ngứa ngáy trong mình.
#Đường Mật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT