"Có mua nhiều quá hay không?" Ôn Oanh nhìn chiếc túi màu vàng cam trong tay anh, bên trong cái gì cũng có, quần áo, trang trí, cùng một ít vật lưu niệm.

Lâm Tự Ngôn không thèm để ý cười cười: "Anh thấy còn ít."

"Anh thật nhiều tiền." Ôn Oanh nhìn những thứ trong tay anh, nhìn thấy anh không cầm quá sức, cô thay anh đau lòng số tiền bỏ ra "Đây là đồng Euro đó, không phải rmb*."

rmb*: nhân dân tệ.

Lâm Tự Ngôn chớp chớp mắt: "Em lo anh sẽ phá sản sao?"

Ôn Oanh nhìn anh đơn thuần cười, lập tức cảm thấy người này quá đáng giận, biết cô lo lắng cái gì mà còn hỏi.

"Em là sợ anh mất cả người lẫn của. Đến lúc đó cái gì cũng không được, còn liên tục vì em tiêu tiền." Ôn Oanh nói những lời thấm thía, Lâm Tự Ngôn dung túng tiêu tiền một người phụ nữ như vậy là không tốt.

"Sẽ không. Nếu anh đã vì em mà tiêu tiền vậy chứng mình là anh biết anh sẽ không mất cả người lẫn của. Huống hồ......" Anh có chút nghịch ngợm lắc lư cổ "Em sẽ không làm hai chúng ta phá sản đâu?"

Ôn Oanh quyết đoán quay đầu đi, người đàn ông này quá giảo hoạt, cô quyết định sẽ không nói chuyện này với anh nữa.

"Buổi tối đi xem Tháp Eiffel đi, kỳ thật phong cảnh buổi tối càng có phong tình hơn buổi sáng." Lâm Tự Ngôn cầm túi lớn túi nhỏ nói "Nhưng mà chúng ta phải về khách sạn trước để cất những thứ này."

Ôn Oanh gật gật đầu, đi theo Lâm Tự Ngôn về khách sạn.

"Tắm rửa một cái rồi đi, thay quần áo mới." Lâm Tự Ngôn từ trong mấy chiếc túi lấy ra một chiếc váy chiffon màu xanh, là một chiếc váy trong bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của Montagut, Lâm Tự Ngôn đặc biệt chọn chiếc váy này.

Kỳ thật bình thường Ôn Oanh đều ăn mặc tương đối đơn giản, trừ phi là làm việc, nếu không cô rất ít mặc những chiếc váy bồng bềnh thơ mộng, đặc biệt là loại váy chiffon, nhan sắc cô thuộc dạng sắc sảo, diễn rất nhiều nhân vật phản diện, người khác cũng vì vậy mà quy kết cô vào hình tượng nữ vương, ngay cả trang phục cũng được xếp vào phong cách gợi cảm, tuy rằng cô cũng không rõ có phải vì bình thường cô mặc hơi sexy nên bị xếp vào phong cách gợi cảm hay không.

"Đây là váy thiếu nữ đó." Ôn Oanh nhìn chiếc váy chiffon, có chút cạn lời.

"Lần trước tham gia gameshow em mặc váy chiffon màu trắng, anh thấy rất đẹp cho nên đã mua." Lâm Tự Ngôn giải thích, "Hơn nữa mặc váy thiếu nữ thì làm sao? Em không phải chỉ mới 26 tuổi thôi sao?"

"A, anh biết tuổi em a." Ôn Oanh có chút kinh ngạc, rốt cuộc cô sẽ không chủ động nói tuổi của mình cho người khác.

Lâm Tự Ngôn cười có chút bất đắc dĩ: "Ôn Oanh, người Thành phố Thanh Hà, dáng người cao, nặng 49kg, nhóm máu A, sinh ngày 16 tháng 9 thuộc chòm sao Xữ Nữ thích sự hoàn mỹ, màu yêu thích màu hồng nhạt, số đo 3 vòng là......"

Ôn Oanh có chút khó khăn đánh gãy lời nói của anh: "Anh làm sao biết được?"

"Bách Khoa Baidu, anh thường xuyên xem, cho nên nhớ kỹ." Lâm Tự Ngôn không chút e dè nói.

Ôn Oanh cảm thấy người đàn ông này muốn biết gì có thể hỏi ngay cô, thế mà lại đi tra Baidu, cô có chút không cam lòng nói: "Anh có thể trực tiếp hỏi em, không cần phải đi tra mạng như vậy."

"Nếu anh hỏi em số đo 3 vòng, em có nói cho anh biết không?" Lâm Tự Ngôn từ từ nói.

Sao có thể? Ôn Oanh đương nhiên sẽ không nói cho anh biết.

"Không nói cho anh biết cũng không có gì, anh tự mình đo."

Mang theo vẻ vui đùa anh mà nói tiếp thì không khác nào một tên lưu manh.

Cô móc điện thoại trong túi ra, cũng tra thông tin Lâm Tự Ngôn.

Baidu không hổ là Baidu, tất cả đều kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

"Lâm Tự Ngôn, người thành phố Thanh Hà, nặng 65kg...... Anh cũng là người thành phố Thanh Hà?" Cô có chút kinh ngạc hỏi anh.

Lâm Tự Ngôn rốt cuộc cũng không cười hì hì nữa, mà có chút nghiến răng nghiến lợi: "Em không biết anh là người ở đâu?"

Ôn Oanh có chút kỳ quái hỏi: "Em vì sao phải biết anh là người ở đâu?"

"Không phải em nói lúc em học đại học rất sùng bái anh sao? Em không biết anh là người nơi nào? Em là fans cũng thật xứng đáng." Lâm Tự Ngôn cũng khônh giận nhưng mà còn đáng sợ hơn cả giận.

Cô chỉ là đơn thuần sùng bái kỹ thuật diễn xuất của anh thôi, vì sao phải đi tìm kiếm xem anh là người ở đâu a...... Đương nhiên những lời này Ôn Oanh tuyệt đối sẽ không nói ra, cô lộ ra dáng vẻ lấy lòng, cười hì hì đi đến trước mặt anh, dùng tiếng địa phương nói với anh: "ca ca tốt anh đừng tức giận nha, chúng ta là đồng hương với nhau mà."

Thành phố Thanh hà nằm ở phía nam Trung Quốc, là điển hình của vùng sông nước Giang Nam, tiếng địa phương của họ cũng mềm mại, rất giống khí chất của Giang Nam uyển chuyển êm tai.

Lâm Tự Ngôn sẽ không chịu thua bởi chiêu đầu tiên của cô, vẫn như cũ dùng tiếng phổ thông nói: "Mau đi tắm đi, một hồi nữa chúng ta đi xem Tháp Eiffel."

Ôn Oanh đành phải đi tắm rửa.

Ôn Oanh mặc váy chiffon màu xanh đứng trước gương lớn, không nghĩ nhiều năm như vậy rồi mình lại mặc loại váy này.

Trang điểm đậm đã quen xém chút đã quên dáng vẻ nguyên bản của mình.

Lâm Tự Ngôn rất vừa lòng nhìn dáng vẻ của cô: "Hôm nay không cần mang giày cao gót, mang một đôi giày đế bằng bình thường là được rồi, em vốn dĩ cũng không lùn không cần phải chịu khổ như vậy."

Lâm Tự Ngôn cầm quần áo của mình bước vào phòng tắm.

Ôn Oanh cảm thấy Lâm Tự Ngôn chắc sẽ mặc đồ giống như lần tham gia gameshow, sau đó vừa lúc sẽ là đồ cặp với cô.

Nhưng mà cô nghĩ sai rồi.

Lâm Tự Ngôn mặc áo sơmi đen vô cùng phong độ, khoác một chiếc áo khoác đơn giản bên ngoài, quần dài màu đen phối với giày da màu nâu, vô cùng đẹp trai.

Ai nói người đàn ông này là mỹ nam cổ trang, anh rõ ràng là mặc đồ cổ trang hay đồ hiện đại cũng đẹp như nhau.

"Đi thôi."

Lúc này đã là 7 giờ tối, hai người ăn suất ăn đặc biệt ở khách sạn xong, Ôn Oanh vẫn như cũ không hiểu vì sao buổi tối cũng uống champagne, Lâm Tự Ngôn vẫn nói với đây là phần ăn pouse-moi phục vụ đặc biệt.

Lúc tới Tháp Eiffel, trời đã hoàn toàn tối, đèn nê ông chỗ Tháp Eiffel giờ phút này đã được bật sáng.

Ánh sáng màu vàng và màu xanh của đèn nê ông sáng lấp lánh, xung quanh quảng trường lại có ánh đèn màu xanh lơ, nhiều màu sắc chiếu sáng vào mắt của du khách tạo nên nhiều sắc thái sặc sỡ, ánh sáng chớp nháy lập lòe hòa lẫn cùng với bóng đêm mỹ lệ, làm cho màn đêm càng thêm sự mông lung.

Tháp Eiffel được tạo ra vì triển lãm thế giới là một kiến trúc kim loại độc đáo, đã từng là kiến trúc cao nhất thế giới trong vòng 45 năm, thẳng đến khi cao ốc Chrysler xuất hiện. Được tạo thành từ 2 500 000 ngàn chiếc đinh tán cố định, nghe nói sức nén của nó đối với mặt đất có độ lớ giống như một người bình thường ngồi trên ghế. Tháp có 4 chân, phía trên được khắc tên 72 nhà khoa học đều là những nhà khoa học, kỹ sư bảo vệ tháp để tháp không bị phá hủy.

Mà hiện tại món đồ từng bị cho rằng xấu xí này, lại là bộ mặt có sức ảnh hưởng của thành phố Paris, là kiến trúc không thể thiếu của thành phố này.

Ôn Oanh nhìn chiếc tháp mỹ lệ, đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Tháp Eiffel không cho phép người khác chụp ảnh vào ban đêm.

Tháp Eiffel được kiến tạo vào năm 1889, nằm ở trong khu vực công cộng, ban ngày các du khách có thể tùy ý quay chụp. Nhưng ban đêm sẽ có những ánh đèn lung linh chiếu sáng lên tháp như một tác phẩm nghệ thuật, sự "tái tạo" này của tháp nếu muốn chụp ảnh phải được sự đồng ý của công ty lắp đặt đèn cho phép.

"Không thể chụp ảnh thật là có chút đáng tiếc." Ôn Oanh cảm thán nói.

"Em đã tận mắt nhìn thấy rồi, còn có gì tiếc nuối, người khác không thể từ trên mạng nhìn thấy ảnh đẹp này, bọn họ tất nhiên sẽ muốn đến đây nhìn xem, không lưu lại tiếc nuối." Lâm Tự Ngôn nhợt nhạt cười nói "Hơn nữa thứ đẹp như vậy, ai cũng muốn độc chiếm nó."

"Giống như em ở trước màn hình tinh quang rực rỡ, từng biểu hiện của em, cho dù chỉ là một nụ cười."

Sở dĩ đáng quý, chính là bởi vì chỉ có một người có thể nhìn đến.

"Nói gì vậy, em phát hiện anh càng ngày càng buồn nôn." Ôn Oanh có chút chê bai quay đầu.

Giờ phút này ánh đèn làm cho đôi mắt cô càng thêm trong trẻo.

Lâm Tự Ngôn không thể không giải thích: "Có lẽ là do thành phố này làm cho bản thân anh trở nên lãng mạn, em xem đôi tình nhân bên cạnh em kìa."

Người đàn ông tóc vàng anh tuấn và người phụ nữ xinh đẹp đang ở dưới tháp ôn hôn thâm tình, bọn họ hình như đã quên hết tất cả mọi thứ, giống như toàn bộ thế giới chỉ có 2 người bọn họ.

"Người Pháp thật đúng là chỗ nào cũng lãng mạn a." Ôn Oanh cảm thán nói.

Đột nhiên một đôi tay ôm choàng lấy eo cô, đem cô ôm chặt vào lòng ngực của mình.

Lâm Tự Ngôn ôm eo cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói nhỏ: "Lãng mạn không phân trường hợp, chỉ cần động tình, tùy thời tùy chỗ đều có thể tiếp xúc thân mật đây là chỗ lãng mạn của người Pháp."

Lỗ tai Ôn Oanh có chút nóng lên, lúc này Lâm Tự Ngôn nhẹ nhàng hôn lên vành tai mềm mại của cô, hôn nhẹ một cái.

Thật lâu sau anh đem đầu cô xoay lại dùng sức hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không hề ôn nhu trầm tĩnh giống như nước mà nôn nóng, nhiệt liệt, mạnh mẽ. Anh dùng sức mút lấy môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát thậm chí làm cho cơ thể cô xụi lơ.

Một bàn tay vòng qua ôm lấy eo cô, một bàn tay đặt ở ót của cô, không cho phép cô từ chối.

Người qua đường bên cạnh đối với chuyện này đã sớm quen thuộc nhưng lần này là một đôi tình nhân Châu Á vẫn nhịn không được cảm thán, là một đôi tình nhân xuất sắc.

"Ôn Oanh, chúng ta về khách sạn." Hô hấp của anh còn chút hỗn loạn.

Ôn Oanh đã không còn cách nào chạy thoát khỏi mắt anh, chỉ có thể gật gật đầu.

#Đường Mật

Edit chương này mình mới biết Tháp Eiffel không cho chụp hình ban đêm vì vi phạm bản quyền, nếu mọi người muốn biết thêm về việc này cứ tra gg để hiểu rõ hơn nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play