Chương 867:
Tuy Hạng Thành cùng Đường Bá An đều là Các lão, nhưng kỳ thực quan hệ giữa bọn họ cũng không được tốt lắm. Thậm chí, bọn họ còn là một trong hai ứng cử viên cho chức vị Quốc chủ tiếp theo. Hai người vẫn luôn âm thầm tranh đầu gây gắt.
Mà lần này, cũng bởi vì chuyện Trần Ninh gây ra với bọn họ, hai người mới hiếm thấy đứng cùng một chiến tuyến, liên thủ hợp tác.
Hạng Thành ngữ khí bình tĩnh nói: “Đường lão, ông xem nên phái ai đến dạy dỗ Trần Ninh thì thích hợp?”
Đường Bá An hơi trầm ngâm: “Ông thấy Lý Tắn Minh thế nào?”
Lý Tấn Minh! Cuồng long của quân Giang Nam. Thậm chí trong quân đội còn lưu thành một câu: trước có cuồng long Giang Nam, sau có chiến thần Bắc Cảnh.
Có thể thấy được trong quân đội không ít người cảm thấy chỉ có cuồng long Giang Nam Lý Tấn Minh là có địa vị ngang hàng với chiến thần Bắc Cảnh Trần Ninh. Thậm chí không ít người cho rằng, thực lực Lý Tấn Minh hơn hẳn Trần Ninh. Trước đây còn lưu truyền một câu nói, nếu không phải vài năm trước Lý Tấn Minh gặp phải tuyết lỡ, thì danh hiệu chiến thần Hoa Hạ này khẳng định thuộc về Lý Tấn Minh, không đến lượt Trần Ninh hưởng.
Thời điểm Hạng Thành nghe tên Lý Tấn Minh cũng có điểm kinh ngạc.
Lý Tấn Minh là do ông ta năm đó đề btj, nhưng thời điểm hắn đến phía nam công tác đã chuyển sang dưới trướng Đường Bá An.
Chuyện này khiến Hạng Thành cảm thấy Lý Tấn Minh này giống như Lữ cha thời Tam Quốc, tuy rằng vũ lực vô song nhưng tính cách bắt hảo, thay đổi thất thường, không có lòng trung thành, do đó từ tận đáy lòng ông ta không thích Lý Tấn Minh.
Lý Tấn Minh vốn là người của Hạng Thành, sau đó đến Giang Nam làm việc, về dưới trướng của Đường Bá An.
Nhưng về sau hắn lại làm ra một số chuyện khiến Đường Bá An bất mãn, đắc tội Đường Bá An.
Trước đắc tội ân sư của mình, sau lại đắc tội lãnh đạo. Lý Tần Minh rất nhanh bị điều đến vị trí hậu cần, bị “biếm vào lãnh cung.”
Nếu không phải hiện tại Đường Bá An nhắc đến Lý Tấn Minh, phỏng chừng Hạng Thành đã quên mắt người này.
Bât quá, Hạng Thành bỗng nhiên cảm thấy để dạy dỗ được Trần Ninh, Lý Tấn Minh này vô cùng thích hợp. Đầu tiên, Lý Tắn Minh được gọi là cuồng long của Giang Nam, thành danh trước Trần Ninh, so về thực lực, không chừng Lý Tấn Minh không dưới Trần Ninh. Tiếp theo, Lý Tấn Minh là môn sinh của ông ta, cũng là thuộc hạ của Đường Bá An, đều có quan hệ với hai người bọn họ. Bởi vậy phái Lý Tấn Minh đi thu thập Trần Ninh là vô cùng thích hợp.
Hạng Thành thản nhiên nói: “Đề nghị của Đường lão không tồi, tôi cũng biết Lý Tần Minh rất được.”
Đường Bá An cười nói: “Vậy chuyện này liền giao cho Lý Tần Minh làm đi.”
Tỉnh Giang Nam, thành phố Trung Hải, nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.
Trần Ninh cùng Đồng Kha vừa dùng bữa xong, phân phó phục vụ làm một phần thức ăn mang về, là khẩu phần của người bệnh. Sau đó, Trần Ninh phân phó Điển Chử: “Anh đi lấy xe, tôi muốn đưa cơm đến bệnh viện cho phu nhân.”
Điển Chử đáp: “Vâng!”
Điển Chử đi thang máy xuống bãi đổ xe ngầm. Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một người đàn ông đang bịt miệng một cô gái, hung hăn kéo cô gái đến chỗ u ám của bãi đỗ xe, loáng thoáng còn nghe được tiếng cô gái kia giấy dụa.
Làm nhục con gái nhà lành?
Sắc mặt Điển Chử nháy mặt trầm xuống, anh là một quân nhân, gặp loại chuyện này không thể khoanh tay đứng nhìn. Anh bình tĩnh nhanh chóng đuỏi theo. Quả nhiên ở một góc u ám, tên đó đang bịt miệng cô gái để giở trò.
“Buông cô ấy ra!” Điển Chử lên tiếng, một tay nắm lấy vai tên đàn ông kia.
Tên này vậy mà phản ứng vô cùng nhanh nhạy, xoay người liền lập tức đánh trả Điển Chử, hơn nữa tốc độ cực nhanh, lực cũng vô cùng lớn. Người này thân thủ không tồi.
Điển Chử có chút kinh ngạc, anh nâng tay tiếp được nắm đắm của tên kia, đồng thời vung một quyền đến mặt đối phương, đánh vào đầu gã.
Phanh!
Một quyền của Điển Chử hung hăng nện vào thái dương của tên sắc lang, trực tiếp đánh cho xương cốt hắn gãy vụng, máu tươi văng ra. Tên sắc lang đến kêu lên cũng không kịp, liền ngửa đầu ngã mạnh xuống đắt.
Điển Chử nhìn cô gái kia, ân cần hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Không ngờ, cô gái vừa rồi còn điềm đạm lúc này bỗng nhiên hét ầm về phía Điển Chử: “Sắc lang, giết người, cưỡng gian, có ai không….”
Sắc mặt Điển Chử khẽ biến, cau mày tức giận noi: “Tôi giúp cô đánh sắc lang, cô ngược lại nói tôi giết người, còn nói tôi cưỡng gian? Cô có bệnh không?”
Cô gái kia quỳ gối bên cạnh tên kia, gào khóc: “A Cường, anh không sao chứ? A Cường anh mau tỉnh lại, có ai không cứu người…”
Sắc mặt Điển Chử đanh lại, cảm thấy có chuyện không đúng.
Đúng lúc này, một người đàn ông thân hình vạn vỡ mang theo tùy tùng xuất hiện. Người này chính là kẻ được xưng là cuồng long Giang Nam, Lý Tắn Minh.
Lý Tấn Minh mang theo một đám thuộc hạ, nhanh chóng đi đến.
Hắn ta quỳ gối xuống gọi cô gái đang khóc trên mặt đất: “Em họ, ai khi dễ em cùng Vương Cường?”