Chương 866:
Phanh!
Một tiếng súng vang lên.
Trán Hạng Minh Nguyệt trúng đạn, ngã xuống đất mà chết.
Mắt cô ta trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Hạng Sơn thấy thế, mắt trừng lớn như sắp nứt ra, thịnh nộ gào lên: “Diệp Hồng Cương, ông con mẹ nó điên rồi sao?
Ngay cả con gái của đại ca tôi ông cũng dám giết…”
Tay Diệp Hồng Cương vẫn còn phát run, miệng nói: “Là Hạng lão bảo tôi để Hạng tiểu thư ra đi.”
Nhóm người Hạng Son nghe vậy đều sửng sốt.
Chợt Hạng Sơn hiểu được, sau khi Hạng lão biết Trần Ninh cố ý muốn lấy mạng Hạng Minh Nguyệt đã phân phó cho Diệp Hồng Cương ra tay tiễn Hạng Minh Nguyệt đi.
Hạng Minh Nguyệt là chết trong tay người nhà, so với việc chết trong tay Trần Ninh, ít nhát vẫn giữ được cho Hạng lão chút tôn nghiêm. Mặt khác, Hạng lão ra lệnh cho thuộc hạ tự tay gi3t ch3t con gái minh, sự tàn nhẫn này cũng là lời cảnh cáo đến Trần Ninh. Hạng lão đối với con gái mình còn có thể tàn nhẫn như vậy, đối với việc về sau trả thù loại “địch nhân” như Trần Ninh lại càng không phải nói.
Diệp Hồng Cương thu súng. Điển Chử cũng thu súng lại.
Nghe được tiếng sứng, Bát Hổ Vệ cùng cách chiến sĩ Mãnh Long bên ngoài, còn có đám thủ hạ của Diệp Hồng Cương rục rịch chạy vào. Nhìn thây Diệp Hông Cương cùng Điển Chử đều thu súng, bọn họ cũng yên lặng lui ra.
Diệp Hồng Cương lúc này mới quay đầu nhìn Trần Ninh, sắc mặt xanh mét nói: “Thiếu soái, kết quả này ngài vừa lòng rồi chứ?”
Trần ninh nhìn thi thể Hạng Minh Nguyệt cách đó không xa: “Ông hẳn là nên đi hỏi người nhà của ba chiến sĩ kia.”
Nói xong, Trần Ninh mang theo Điển Chử cùng Tần Tước, quay người chuẩn bị rời đi.
Hạng Sơn giữ Trần Ninh lại: “Đợi đã.”
Trần Ninh dừng bước, nhìn về phía Hạng Sơm.
Thần tình Hạng Sơn cực kỳ tức giận, ông ta oán hận trừng mắt nhìn Trần Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Ninh, tôi hy vọng về sau cậu sẽ không vì hành động hôm nay của mình mà hồi hận.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Trần Ninh tôi cả đời này đều không thẹn với lòng, tại sao phải hối hận? Nhưng mà Hạng gia các người dạy con không nghiêm, hiện tại còn có loại thái độ này, khiến tôi đây mở mang tầm mắt.”
Nói xong! Trần Ninh xoay người rời đi.
Trần Ninh trở lại thành phố Trung Hải, đi vào bệnh viện thăm vợ anh.
Từ khi Tống Sinh Đình nghe bác sĩ nói đứa nhỏ trong bụng cô có thể không giữ được, ngoài mặt cô ra vẻ kiên cường nhưng thực chất sau lưng đã trộm rơi nước mắt.
Thấy chồng mình trở về, cô không nhịn được lao vào lòng ngực Trần Ninh, gắt gao ôm lấy anh: “Chồng, anh đã về rồi.”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Anh đều đã đem bọn đầu sỏ gây chuyện tiêu diệt rồi, cho như trả lại công đạo cho những người bị hại. Qua vài ngày nữa anh định sẽ đến nhà ba chiến sĩ đã hi sinh, đồng thời gửi họ chút tiền bồi thường.
Dù anh không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì anh mà chết, trong lòng anh có chút không yên.”
Tống Sính Đình nói: “Vâng, hy vọng người nhà của họ có thể sớm bớt đau thương.”
Trần Ninh ôn nhu nói: “Em cũng phải nhanh vui vẻ lên.”
Tống Sính Đình gắt gao ôm chặt Trần Ninh: “Vâng.”
Hôm sau.
Thủ đô, nhà tang lễ.
Hạng gia bề bồn chuẩn bị hỏa táng thi thể Hạng Minh Nguyệt, bận rộn cử hành tang lễ.
Hạng gia cũng không thông báo cho người thân bạn bè.
Mặc khác chuyện này có liên quan đến Thiếu soái cùng Hạng lão, bởi vậy cũng không ai dám đến dự tang lễ của Hạng Minh Nguyệt. Bọn họ dù không nghĩ đến đắc tội Thiếu soái, cũng không muốn chạm vào nỗi đau của Hạng lão.
Nhưng mà, nhà tang lễ có chút u ám lại có một đại nhân vật không ngờ đến xuất hiện. Chính là một trong mười vị Các lão Nội các Đường Bá An!
Đường Bá An sau khi phái người dâng vòng hoa lên, liền đến bên cạnh Hạng lão thấp giọng nói: “Hạng lão, nén bi thương, không lâu trước tôi cũng vừa mắt đi đứa con, tâm tình của ông tôi có thể hiểu được.”
Hạng Thành nói: ‘Đường lão ông có lòng rồi!”
Đường Bá An chỉ đến một chỗ không người bên cạnh: “Hạng lão, có tiện nói chuyện vài câu không?”
Hạng Thành gật đầu: “Mời!”
Hai người đi đến chỗ vắng vẻ, vệ sĩ cùng cảnh vệ của họ cũng không dám quá thân cận, đứng ở một bên.
Đường Bá An nói:Hạng lão, ông có cảm thấy, có vài người bạn nhỏ, nên được giáo huấn một chút không?”
Hạng Thành vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Đường Bá An, ông ta gật đầu: “Đúng vậy, có vài người phải được giáo huấn một chút.”