Chương 864:

 

Phanh!

 

Một cái tát này khiến mặt Hạng Minh Nguyệt đày máu, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Hạng Minh Nguyệt bụm mặt nức nở kêu thảm thiết.

 

Hạng Sơn nhìn Trần Ninh, giận dữ hét: “Như vậy đã được chưa?”

 

Trần Ninh vẫn như trươc cười lạnh không nói, ánh mắt mang theo ý châm chọc.

 

Hạng Sơn hoàn toàn nồi giận!

 

Ông ta nâng tay lại tát Hạng Minh Nguyệt mấy cái, đánh đến mặt mũi Hạng Minh Nguyệt đều toàn là máu, vô cùng thê thảm.

 

Diệp Hồng Cương nhịn không được tiến lên ngăn cản, cuống quít nói: “Hạng nhị gia, ngài đừng đánh nữa, ngài sẽ đánh chết Hạng tiểu thư…”

 

Hạng Son lớn tiếng nói: “Tôi trả công đạo lại cho họ Trần.”

 

Hạng Sơn quay đầu nhìn Trần Ninh, khuôn mặt vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo, ông ta đem Hạng Minh Nguyệt mặt đã đầy máu hung hăng đầy ngã trên mặt đát.

 

Hạng Minh Nguyệt thảm hại vô cùng té ngã trước mặt Trần Ninh.

 

Hạng Sơn trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Như vậy đã đủ rồi chứ?”

 

Mọi người ở hiện trường đều nhìn Trần Ninh.

 

Trần Ninh lại bình tĩnh như cũ, anh chậm rãi lấy ra thuốc lá trên người ra châm lửa, chậm rãi hút thuốc, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Hạng Sơn, đánh người kỳ thật không phải như vậy.”

 

Nhóm người Hạng Sơn nghe vậy đều ngây ngẩn cả người.

 

Trần Ninh nhìn Hạng Minh Nguyệt trên mặt đất mặt đã đầy máu, bị thương rất nặng, đang hấp hối. Nhưng thật ra ngoại trừ mặt mũi bị đánh bị thương, chảy chút máu, thì cũng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến tính mạng của Hạng Minh Nguyệt.

 

Anh hờ hững nói: “Ông không cần làm khổ nhục kế trước mặt tôi. Nêu thật sự muôn đánh người mà nói, một quyên là đủ rồi. Điển Chử, anh tới đi!”

 

Vừa dứt lời, Điển Chử đã bước đến, trầm giọng nói: “Vâng, Thiều soái!”

 

Dáng người Điển Chử khủng cha như vậy, anh còn xuất thân là binh vương, một quyền có thể đánh vỡ đá, cái đầu nhỏ kia của Hạng Minh Nguyệt, phỏng chừng chỉ cần một quyền của Điển Chử liền có thể khiến cô ta đi gặp Diêm Vương.

 

Cô ta nháy mắt sợ hãi hét ầm lên. Sắc mặt nhóm người Hạng Sơn cùng Diệp Hồng Cương cũng kịch biến.

 

Hạng Sơn cùng máy tên thủ hạ của ông ta ngăn Điển Chử lại: “Mày dám?”

 

Diệp Hồng Cương cũng mang theo máy tên thủ hạ đắc lực cản lại, cùng mấy tên cảnh vệ ở hiện trường tiến tới khuyên can: “Thiếu soái, ngàn vạn lần đừng làm xằng bậy.

 

Trần Ninh nhìn nhóm người Hạng Sơn, Diệp Hồng Cương lạnh lùng nói: “Như thế nào? Tôi muốn bắt người, các người dám ngăn cản?”

 

Hạng Sơn lúc này xé rách da mặt, hừ lạnh nói: “Trần Ninh, đây là Giang Nam chứ không phải Bắc Cảnh, mày muốn đụng đến cháu gái tao, phải hỏi qua tao cùng Diệp tướng quân có đồng ý hay không?”

 

Trần Ninh nhìn về phía Diệp Hồng Cương: “Đây cũng là ý của ông?”

 

Hàm cấp của Diệp Hồng Cương kém xa Trần Ninh, lúc này bị Trần Ninh nhìn chăm chú, vô hình cảm thấy áp lực cực lớn. Nhưng ông ta nghĩ đến cha Hạng Minh Nguyệt là ân sư của ông ta, nghĩ đến còn Hạng lão, ông ta tự tin trở lại.

 

Ông ta kiên trì nói: “Thiếu soái, Hạng tiểu thư là con gái ân sư của tôi, chuyện này tôi không thể ngồi yên mà không giúp. Thiếu soái nều ngài tha cho Hạng tiểu thư một mạng, mọi người sẽ đều không khó xử.”

 

Trần Ninh nói: “Nếu tôi muốn truy cứu đến cùng, trả lại công đạo cho ba chiến sĩ đã hi sinh và những người bị hại thì sao?”

 

Diệp Hồng Cương cắn răng nói: “Tôi không đồng ý, hai vạn binh sĩ dưới trướng tôi cũng sẽ không đồng ý. Thỉnh Thiếu soái ngài nghĩ lại, bằng không chúng tôi chỉ có thể đắc tội ngài.”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi đã nói với những người bị hại, lần này sẽ khiến hung thủ trả đại giới, cho dù là đại la kim tiên cũng không thể cứu bọn họ. Các người không thể giữ, Điển Chử, Tần Tước, động thủ.”

 

Điển Chử cùng Tần Tước nghe vậy, không chút do dự ra tay, hai người đồng loạt đi về phía Hạng Minh Nguyệt.

 

Diệp Hồng Cương cùng Hạng Sơ gần như cùng lúc mở miệng ra lệnh cho thủ hại: “Ngăn bọn họ lại.”

 

Lập tức máy tên cao thủ phía sau Hạng Sơn đồng loại lao ra, chặn Điển Chử cùng Tần Tước lại, mấy tên thủ hạ bên cạnh Diệp Hồng Cương cũng tiền đến, còn có đội cảnh vệ, cũng cùng nhau xông lên, đem Điển Chử cùng Tần Tước vây lại. Trận chiến nháy mắt nỗ ra.

 

Điển Chử cùng Tần Tước tuy chỉ có hai người, nhưng lại giống như mãnh hỏ, trong vòng vây của đối thủ đánh ra, ra tay cực nhanh…

 

Bang bang phanh…

 

Mấy tên cao thủ của Hạng gia cùng nhóm thủ hạ của Diệp Hồng Cương không ngừng bị Điển Chử cùng Tần Tước đánh bay.

 

Mấy trăm binh sĩ mang theo súng được Diệp Hồng Cương an bài lao vào.

 

Bát hổ vệ cùng năm mươi chiến sĩ Mãnh Long nghe tiếng đánh nhau cũng lao vào trong.

 

“Diệp tướng quân ngài không sao chứ?”

 

“Thiếu soái, ngài không sao chứ?”

 

Thủ hạ của Diệp Hồng Cương cùng Trần Ninh từ ngoài lao vào, lo lắng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play