Chương 863:
Trần Ninh nhìn thấy Hạng Minh Nguyệt, ánh mắt lập tức lạnh đi, muốn ra lệnh trái phải bắt lấy cô.
Diệp Hồng Cương lập tức nói: “Thiếu soái chậm một chút!”
“Vị này là nhị gia của Hạng gia- Hạng Sơn, đặc biệt đến đây bởi hiểu lầm giữa Thiếu soái và cô Hạng.”
Hạng Son lúc này nhân cơ hội chào hỏi với Trần Ninh, sau đó ông cười nói: “Thiếu soái, sự cố hỏa hoạn ở cô nhi viện Trung Hải tôi nghe nói rồi.”
“Nhưng mà tắt cả đều là tiểu tử Lạc Thiếu Minh đưa ra chủ ý, cậu ta vì để nịnh nọt cháu gái tôi, vì để cùng cháu gái tôi tiếp tục tiền duyên mà tự mình làm việc ngu xuẩn.”
*Thiếu soái, Hạng gia chúng tôi đối với sự cố ở cô nhi viện cảm thấy rất đau lòng, áy náy.”
“Nhưng mà cháu gái tôi thật sự vô tội, xin Thiếu soái cho Hạng gia chút tôi chút mặt mũi, khoan dung cho cháu gái tôi.
Diệp Hồng Cương cũng nhân cơ hội nói: “Thiếu soái, chuyện này cô Hạng là thật sự vô tội, tôi muốn làm một người giảng hòa, xin Thiếu soái bỏ qua cho cô Hạng. Tôi và cô Hạng còn có Hạng lão đều sẽ cảm kích Thiếu soái.”
Hạng Sơn không đợi Trần Ninh nói liền lập tức nói: “Ha ha, Thiếu soái là người vô cùng có tắm lòng, sao có thể tính toán với một cô gái chứ!”
“Minh Nguyệt cháu còn không mau cháu rót trà xin lỗi Thiếu soái?”
Hạng Minh Nguyệt nghe xong, lập tức bê trà lên, muốn xin lỗi Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lẽo nói: “Nếu xin lỗi có tác dụng, còn cần tội chết làm gì?”
Một câu nói!
Sắc mặt của Diệp Hồng Cương thay đổi rồi.
Sắc mặt của Hạng sơn cũng thay đổi luôn.
Sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt càng tái mét đi hơn nữa.
Hạng Sơn cùng Diệp Hồng Cương, còn có nhóm người Hạng Minh Nguyệt, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Nghe ý tứ trong lời nói của Trần Ninh, rõ ràng là không chỉ muốn truy cứu hành vi phạm tội của Hạng Minh Nguyệt, mà còn An VÀ ì 1 muôn giêt Hạng Minh Nguyệt.
Sắc mặt Hạng Sơn lúc này trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, Hạng gia chúng tôi đã ôn tôn nhận lỗi với cậu, hơn nữa cháu gái tôi còn đồng ý dâng trà thỉnh tội, cậu còn gây sự? Cậu không cần khinh người quá đáng.”
Trần Ninh hờ hững nhìn Hạng Sơn: “Khinh người quá đáng? Cháu gái ông cùng Lạc Thiếu Minh phóng hỏa cô nhi viện, suýt chút nữa hại hai trăm đứa nhỏ chết cháy.
Làm rơi trực thăng đến cứu người, hại chét ba binh sĩ vô tội. Vợ tôi bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói thai nhi trong bụng vợ tôi suýt nữa không cứu được. Hạng Minh Nguyệt phạm tội lớn như vậy, ông cho rằng chỉ dâng một chén trà là có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Ai cho Hạng gia các người ăn lá gan lớn như: vậy?”
Sắc mặt nhóm người Hạng Sơn cùng Hạng Minh Nguyệt đều vô cùng khó coi.
Diệp Hồng Cương biết tình huồng không tốt vội vàng đứng ra giảng hòa: “Thiếu soái cầu ngài bớt giận. Tình huống của cô nhi viện thật sự không tốt, nhưng chuyện này đều là lỗi của Lạc Thiếu Minh, Hạng tiểu thư cũng là vô tội.
Cầu Thiếu soái cho tôi ít mặt mũi, xử lý Hạng tiểu thư nhẹ một chút. Thế nào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Diệp Hồng Cương, tôi biết ông là môn sinh của Hạng lão, ông có được ngày hôm nay cũng là do Hạng lão đề bạt. Ông muốn bảo vệ Hạng gia có thể giải thích, nhưng ông muốn tôi cho ông mặt mũi? Ông còn chưa đủ tư cách đâu.”
Một câu này khiến sắc mặt Diệp Hồng Cương đỏ bùng.
Ông ta tốt xáu gì cũng là chỉ huy quân khu thành phố Trung Hải, không nghĩ đến một chút mặt mũi này Trần Ninh cũng không muốn cho ông ta.
Hạng Sơn nhìn Diệp Hồng Cương làm người hòa giải cũng không xong liền nổi giận. Ông ta căm phẫn Trần Ninh: “Trần Ninh, cậu đừng tưởng cậu là thống soái Bắc Cảnh thì có để xem Hạng gia bọn tôi như quả hồng mềm mà bóp nát. Theo tôi được biết, cậu đã kết thù với Đường Các lão, nếu lại tiếp tục thành kẻ địch của Hạng gia chúng tôi, cậu sẽ không có kết cục tốt.”
Ý tứ trong lời nói này của Hạng Sơn rõ ràng nói: Trần Ninh đắc tội Đường Các lão, lại tiếp tục đắc tội người nhà của Hạng Các lão, trong mười vị Các lão đã đắc tội hai người, đến lúc đó cho dù có là Thiếu soái Bắc Cảnh, cũng không thể sống yên.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Trần Ninh tôi kẻ thù có đến ba ngàn, thêm một Hạng gia các người cũng không tính là nhiều lắm. Huống hồ tôi cảm thấy Hạng Các lão là người luôn đại nghĩa phân minh, ông ấy có thể hiểu được chuyện tôi làm. Hạng Minh Nguyệt tội ác tày trời, tôi phải trả lại công đạo cho những người bị hại.”
Sắc mặt Hạng Sơn xanh mét, biểu tình phá lệ dữ tơn. Ông ta trừng mắt nhìn Trân Ninh: “Cậu muôn công đạo chứ gì?
Được, tôi liền cho cậu công đạo.”
Hạng Sơn nói xong, đi đến bên người Hạng Minh Nguyệt, nâng tay tát lên mặt Hạng Minh Nguyệt một cái.
Phanh!
Một cái tát này liền đánh cho Hạng Minh Nguyệt kêu thảm, máu mũi cũng chảy ra.
Hạng Sơn nhìn về phía Trần Ninh cả giận nói: “Như vậy được rồi chứ?”
Trần Ninh cong khóe miệng, cười lạnh không nói.
Sắc mặt Hạng Sơn thay đổi, lại nâng tay tát Hạng Minh Nguyệt một cái.