Chương 634 Tần Vô Song
Vẻ lịch lãm nho nhã thường ngày của Kiều Chính bị thay thế bởi ánh mắt tranh đầu cuồng nhiệt.
Anh ta nheo mắt lại, rồi từ tốn nói: “Những việc anh trai tôi không làm được thì tôi sẽ làm thay. Tâm nguyện chưa được hoàn thành của ông nội tôi thì tôi sẽ là người hoàn thành nó. Và mọi thứ sẽ bắt đầu từ khi tôi đánh bại anh.”
Ra là vậy! Kiều Chính cố tình ngụy trang thành một người nội liễm, nhưng thật chát tính hiếu thắng của anh ta mạnh hơn bắt cứ ai.
Anh biết là gần đây Kiều gia phải chọn ra một đứa con để làm người đại diện, thậm chí Kiều lão đã quyết định cầm đầu phe Đông Hải chuẩn bị tắn công Trần Ninh để loại bỏ Trần Ninh khỏi vị trí Thiếu soái Bắc Cảnh. Vì vậy mà ông ta để người phát ngôn mới của Kiều gia ra “tiếp đón” anh!
Kiều Chính biết rằng ứng cử viên trước đây của ông nội là anh trai Kiều Dương của anh ta, nhưng Kiều Dương đã bị Trần Ninh làm tàn phế, danh tiếng của anh ta cũng sa sút rồi.
Giờ đây, cơ hội của Kiều Chính đã đến. Nếu anh ta có thể đánh bại Trần Ninh và tìm lại được danh tiếng đã mát của Kiều gia thì anh ta sẽ chính thức trở thành người phát ngôn mới của gia tộc, thậm chí còn rêu rao rằng sẽ thay thế vị trí tổng chỉ huy quân khu Bắc Cảnh của Trần Ninh.
Trước đây, ít nhiều gì Trần Ninh sẽ chừa chút mặt mũi cho Kiều gia và Kiều lão.
Thế nhưng thời gian gần đây, đám con cháu Kiều gia liên tục tìm đến gây sự và càng ngày càng quá đáng hơn. Điều này đã khiến Trần Ninh nổi giận, anh quyết định không nễ mặt đám người này nữa, phải trừng phạt Kiều Chính một cách nghiêm khắc.
Anh lạnh lùng nói: “Anh đánh thắng tôi thì tham gia vào quân đội, ra biên giới giêt địch lập công. Trong khi đó anh chạy đến đây khiêu chiến tôi thì tính là bản lĩnh gì?
Anh cho rằng đánh thắng tôi đồng nghĩa với thắng rồi sao?”
“Chưa kể, loại con cháu phú nhị đại như anh thật sự cho rằng chỉ cần ngày thường luyện tập vài cái đã có thể đối đầu với những người lính dày đặng kinh nghiệm từng bước ra từ biển máu núi xác ư? Nực cười!”
Lời khiển trách của anh khiến Kiều Chính mặt đỏ tai hồng.
Anh ta nổi giận đùng đùng, quát to: “Có đối đầu được không thì phải đánh qua mới biết!”
Nói xong, cơ thể anh ta lập tức dịch chuyển nhanh quỷ mị, bổ nhào về phía Trần Ninh.
Kiều gia là một thế gia quân nhân!
Phong cách chiến đấu của Kiều Chính được kế thừa từ quân đội nên chiêu thức tấn công đơn giản và trực tiếp, không hề biến hóa đa dạng. Anh ta hoàn toàn giành chiến thắng dựa vào tốc độ và sức mạnh, mỗi một quyền tung ra đều là những bước chí mạng. Kiều Chính vừa tiến lại gần Trần Ninh, liền bắt đầu một cuộc tắn công như vũ bão, làm cho mọi người có mặt tại đây đều bị sốc!
Trong khi đó bọn thuộc hạ của Kiều Chính lại xem đến tràn đầy phấn khích, máu nóng sục sôi.
Tống Sính Đình và người nhà rất lo lắng rằng Trần Ninh sẽ bị Kiều Chính đánh trúng.
Song!
Mặc dù Kiều Chính khí thế tấn công như hùm, nhưng Trần Ninh lại có thể ứng phó một cách dễ dàng. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, không chút lo lắng của anh, khiến người ta nhớ đến khí phách của bài thơ này: “Dẫu cho người có hung hăng, Chẳng qua gió mát thổi ngang núi này.
Dấu cho người có ngang tàng, Khác gì trăng sáng dãi tràn sông sâu.”
Kiều Chính một hơi tấn công mấy chục chiêu, nhưng anh ta còn không chạm được vào một góc áo của Trần Ninh.
Chính vì vậy mà anh ta càng ngày càng sợ hãi, Trần Ninh ở trước mặt anh ta cứ điềm nhiên tiếp chiêu và bắt đầu trở.
nên nguy hiểm khó lường. Kiều Chính dần dà mắt đi tự tin.
Tại thời điểm tất cả công kích của Kiều Chính đều thát bại, Trần Ninh lạnh lùng mở miệng: “Chỉ vậy thôi?”
Chỉ vậy thôi?
Mặt của Kiều Chính đỏ bừng vì giận dữ, anh ta cắn răng nói: “Có ngon thì anh đừng né!”
Anh bảo: “Được!”
Trần Ninh bước một bước về phía trước, đấm ra một cú ngẫu nhiên nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Cú đắm mang theo một luồng gió lao thẳng đến trước mắt Kiều Chính, khiến sắc mặt anh ta thay đổi ngoạn mục.
Anh ta hét lên một tiếng quái dị, rồi dùng hết sức lực toàn thân tung một cú đấm nghênh đóng tấn công của Trần Ninh.
Binh!
Nắm đắm của hai người va chạm vào nhau!
Kiều Chính không kìm được tiếng r3n rỉ, mu bàn tay của anh ta sưng lên như một bánh bao, dường như xương lòng bàn tay đã bị gãy. Toàn bộ cánh tay phải của anh ta mềm như sợi mì nấu chín, không tài nào nhấc lên được.
Trần Ninh đã phế bỏ cánh tay phải của Kiều Chính chỉ bằng một cú đấm. Anh chuẩn bị đá cho hai chân của đối thủ tàn phế thì lúc này bỗng vang lên một tiếng hô vang từ cửa truyền vào: “Trần Ninh, khoan đã!”
Anh nghe vậy thì dừng lại.
Lúc này, Kiều Chính đã toát đầy mò hôi hột. Anh ta có cảm giác mình vừa nhặt lại được mạng sống của mình. Những thuộc hạ của Kiều gia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu họ để Trần Ninh gi3t ch3t hoặc làm Nhị thiếu tàn phé, không biết quay về họ giải thích với Kiều lão sao đây.
Trần Ninh và những người có mặt ở hiện trường cùng nhau nhìn về phía cửa ra vào. Sau đó, một thanh niên cao.
gây, nước da trắng trẻo bước vào cùng một vài người.
Thanh niên này mang trên người khí chất siêu phàm, nó không phải là loại khí chất có thể rèn luyện hay mô phỏng lại mà chính là khí chất trời sinh. Những tên vệ sĩ ở phía sau anh ta, một số cầm vali đen, một số đang đi tư thế tay giữ súng.
Bất kỳ ai cũng có thể nhận thấy đây là những vệ sĩ ưu tú xuất thân từ quân đội.
Người thanh niên này không ai khác mà chính là Tần Vũ Hoàng – con trai của Quốc chủ Tần Hằng sắp mãn hạn.
Tần Vô Song là con trai duy nhất của Tần Hằng và Đệ nhất phu nhân. Bởi vì sau khi vợ cũ qua đời, ông có tái hôn với Vương Uẩn nhưng không hề có thêm con cái với người này.
Trần Ninh có chút kinh ngạc nhìn Tần Vũ Hoàng, anh không nghĩ tới Tàn Vũ Hoàng lại xuất hiện ở đây. Lý do tại sao Trần Ninh có thể trở thành Thiếu soái Bắc Cảnh, ngoại trừ những công lớn mà anh lập ra tại đó thì còn có một lý do chính, đó là do Quốc chủ và phu nhân của anh đối xử rất tốt với anh.
Nếu không có sự đánh giá cao của vợ chồng Quốc chủ, Trần Ninh đã không bao giờ trở thành Thiếu soái khi còn rất trẻ. Vì vậy anh vô cùng tôn trọng và cảm kích Tần Hằng và Vương Uẩn. Do đó, khi anh nhìn thấy Tần Vô Song bèn vô cùng khách sáo, kinh ngạc nói: “Tần thiếu, sao anh lại ở đây?”
Tân Vô Song cười trả lời: “Ha ha, tôi đích thân từ Kinh thành trỏ về đây một chuyến.”
Trần Ninh càng ngạc nhiên hơn khi nghe anh ta nói thế.
Tần Vô Song cười giải thích: “Trần Ninh, gần đây anh và Kiều gia có chút xích mích tôi có nghe nói qua. Gia đình chúng tôi có quan hệ rất tốt với anh và chúng tôi cũng là bạn cũ của Kiều gia. Vì vậy, tôi không muốn nhìn thấy anh và Kiều gia trở mặt đến mức này, thành ra tôi đã trở về đây hòa giải cho hai bên. Mong rằng hai người có thể nể mặt tôi mà mỗi người nhường nhịn một bước, từ kẻ thù thành bạn. Các anh thấy sao?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Mặt mũi của người khác đều không nể nhưng mặt mũi Tần thiếu thì không thể không cho. Tôi có thể đáp ứng chám dứt chuyện này tại đây, nhưng tôi chỉ sợ Kiều gia không đồng ý.”
Tần Vô Song nhìn sang Kiều Chính!
Anh ta đang ôm chặt cánh tay phải bị thương của mình, cung kính nói với Tần Vô Song: “Tần thiếu đã nói vậy, cho dù là chuyện lớn đến đâu thì Kiều gia chúng tôi đều không có ý kiến.”
Tần Vô Song cười híp mắt: “Tốt lắm, tốt lắm. Thật vui khi hai anh có thể làm hòa. Tối nay tôi sẽ mở tiệc ở khách sạn quốc tế Trung Hải, để hai người uống chén rượu hòa giải.
Rất nhiều thiên kim nỗi tiếng của Giang Nam sẽ đến. Ba người chúng ta cùng ngồi xuống uống vài ly.”
Trần Ninh không thể không nhớ tới Tần Vô Song nỏi tiếng phong lưu, anh ta thường tìm rất nhiều minh tinh và tiểu thư để cặp kè, Trần Ninh không thích loại tiệc này!
Vì vậy, anh từ chối: “Gia đình tôi vừa bị dọa phải nên tốt hơn hết tôi nên ở nhà với họ nhiều hơn. Tần thiếu các anh chơi vui vẻ.”
Tần Vô Song bật cười: “Cũng đúng, Trần Ninh anh hiếm khi có thời gian ở bên gia đình, đúng thật anh nên dành nhiều thời gian với họ hơn.”
Trằn Ninh và Tần Vô Song trò chuyện thêm vài câu, sau đó mới tạm biệt rồi rời đi. Anh và người nhà rời khỏi nhà hàng rồi lái xe về nhà.
Sau khi anh rời đi, nụ cười trên mặt Tần Vô Song đã biến mắt. Kiều Chính đứng bên cạnh anh ta, cẩn dật nói: “Tần thiếu, tên nhóc Trần Ninh chỉ kính trọng cha mẹ anh, trong lòng anh ta không hề coi trọng anh. Anh xem, anh mời anh ta uống rượu, mà anh ta còn dám từ chối. Thật là quá đáng!”
Tần Vô Song lạnh lẽo nói: “Không có cha và mẹ kế của tôi, anh ta đã chẳng là cái gì cả. Trần Ninh chỉ là một con chó được nuôi bởi cha và mẹ kế của tôi. Tôi chưa từng coi trọng anh ta.”
Kiều Chính cười phụ họa: “Đúng vậy, Trần Ninh là cái thá gì mà có thể so sánh với Tần thiếu?”
“Nghe nói Quốc chủ từng muốn cho anh lên vị trí Thiếu soái Bắc Cảnh, nhưng phu nhân lại nói tốt thay cho Trần Ninh và tung hô anh ta lên trời mới khiến Quốc chủ thay đổi ý định.”
“Quốc chủ đã phá vỡ quy tắc vì Trần Ninh, anh ta mới dễ dàng lên được vị trí đó.”
Tần Vô Song liếc nhìn Kiều Chính, bình thản nói: “Đó đều là tin đồn, không thể xem là sự thật. Trần Ninh có thể trở thành Thiếu soái, cũng vì anh ta lập rất nhiều công lao ở Bắc Cảnh. Đây là sự thật không thể phủ nhận.”
Kiều Chính cười nịnh nọt: “Đúng, đúng. Nhưng mà tôi cảm thấy nếu như Quốc chủ chọn anh làm Thiếu soái Bắc Cảnh, thì thành tích của anh chưa hẳn đã thua kém Trần Ninh.”
Lần này, Tàn Vô Song lần này không phản bác ý kiến của anh ta. Sắc mặt của Tần Vô Song trở nên u ám, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng oán hận.