Chương 633: Kêu Kiều Lão Đến, Anh Không Xứng
Tràn Ninh căn dặn Vương Tri Hành xử lý vụ việc này một cách nghiêm túc. Sau khi trừng trị đám người Lewis, anh lái xe rời khỏi trước.
Hôm nay là cuối tuần nên Trần Ninh nói với mẹ vợ không cần nấu ăn, cùng gia đình đến Túy Tiên Lâu ăn tối.
Món ăn nổi tiếng nhất của Túy Tiên Lâu là món Drunk Goosel Trần Ninh gọi một phần và gọi thêm một vài món ăn đặc sản của nơi này, sau đó anh mở một chai rượu trắng và uống hai ly với cha vợ Tống Trọng Bân.
Trong lúc dùng bữa, Trần Ninh nói với Tống Sính Đình rằng bọn đầu cơ Lewis đã bị anh xử lý xong. Lewis đã bị cảnh sát bắt giữ và sẽ sớm có kết quả trừng phạt hắn và cả vấn đề bồi thường cho tập đoàn Ninh Đại.
Anh bảo. Tống Sính Đình cứ chờ tin vui là được!
Cô vô cùng ngạc nhiên và vui mừng khi nghe những gì anh nói: “Trời ạ! Trần Ninh! Anh lợi hại thật đấy! Công ty của chúng ta đã cử năm nhóm người đến nói chuyện với đám người của Lewis, bao gồm cả nhân viên cấp cao và nhân viên pháp lý của công ty, thế nhưng bọn họ đều bị Lewis từ chối gặp mặt. Không ngờ một khi anh ra tay lại giải quyết êm xuôi chuyện chuyện này.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều mỉm cười nhìn Trần Ninh, họ phát hiện ra rằng cậu con rẻ này có thể giải quyết được bất cứ vần đề gì. Đúng thật là một người đàn ông ưu tú.
Tống Thanh Thanh cười khúc khích nói: “Cha của con giỏi nhất!”
Riêng Đồng Kha và Tần Phượng Hoàng thì im lặng ăn cơm, trong lòng hai cô đều có suy nghĩ tương tự.
Hai người đang nghĩ: Trần Ninh là một Thiếu soái Bắc Cảnh trẻ tuổi, là chiến thần của Hoa Hạ. Chỉ là vài tên ngoại quốc, đương nhiên Trần Ninh có thể xử lý được.
Cả gia đình vừa trò chuyện vừa dùng bữa trong bầu không khí vui vẻ. Tuy nhiên, cảnh tượng hài hòa này nhanh chóng bị phá hoại.
Trong bãi đậu xe trước nhà hàng bỗng xuất hiện rất nhiều xe sang đang di chuyển ầm ầm, trong đó có không ít những chiếc Jeep hầm hó. Một số lượng lớn những người đàn ông vạm vỡ trong trang phục màu đen bước xuống xel Những người này vô cùng nhanh nhẹn, ất hẳn được trải qua đào tạo bài bản. Chẳng máy chốc, đám người đó đã bao vây toàn bộ nhà hàng.
Tiếp theo, lại có đến hàng chục người đàn ông mặc đồ đen lao thẳng vào đại sảnh, khiến cho những thực khách đang dùng bữa trong quán đều giật mình kinh ngạc nhìn những vị khách hùng hổ xông vào, họ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Sau khi những người mặc đồ đen đi vào, họ chia thành hai hàng.
Một người thanh niên trẻ tuổi đeo kính với mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên xuất hiện, thản nhiên bước vào nhà hàng cùng một nhóm người.
Tần Phượng Hoàng nhìn thấy người thanh niên nho nhã đó, liền không khỏi nhỏ giọng: “Là nhị thiếu Kiều gia ở Kinh thành, cháu trai được Kiều lão sủng ái nhất – Kiều Chính.”
Đúng vậy, người đến không phải ai khác, chí là Nhị thiếu của Kiều gia – Kiều Chính.
Trong đám con cháu của Kiều gia đều thì Kiều Dương là người bộc lộ rõ tài năng nhất. Thế nhưng Kiều Chính lại rất nội liễm!
Mọi người đều nói Kiều Dương là vằng sáng kiêu ngạo của Kiều gia, nhưng trên thực tế thì rất nhiều đại gia tộc ở Kinh thành đánh giá cao về Kiều Chính – vị thiếu gia hiền lành và tao nhã hơn.
Kiều Chính vô tư bước vào đại sảnh, rồi nhìn quanh một lượt. Anh ta lấy chiếc khăn tay màu trắng ra, lau nhẹ khóe miệng rồi mỉm cười: “Thật ngại quá, nhà hàng này đã bị trưng dụng, xin mọi người di chuyển đến nơi khác dùng bữa.”
Túy Tiên Lâu là một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố Trung Hải, những người có thể đến đây dùng bữa đều không phải là nhân vật tầm thường. Thân phận của những thực khách tại đây không hề đơn giản, ai cũng là người máu mặt của thành phố này, vậy mà giờ đây bị đuổi đi giữa chừng nên ai cũng khó nuốt trôi được cơn tức giận này.
Tức thì, một người đàn ông trung niên mập mạp đập bàn, đứng dậy chửi bới: “Cái quái gì đây? Tôi đây là Dương Vạn Sơn, ông chủ của tập đoàn Tứ Hÿ. Ai dám đuổi tôi?”
Kiều Chính nhìn Dương Vạn Sơn, anh ta nở một nụ cười lịch sự: “Dương tổng, tôi là Kiều Chính của Kiều gia. Anh có biết tôi không? Nếu có thẻ, tôi hy vọng anh nẻ mặt tôi một chút mà dùng bữa ở nơi khác.”
Dương Vạn Sơn vốn là người bản địa, trong ký ức của người đàn ông này thì cho dù thành phó Trung Hải hay khắp cả Giang Nam đều chẳng có Kiều gia lợi hại nào.
Hơn nữa, ông ta không cho rằng Kiều Chính có xuất thân từ gia tộc hàng đầu của Kinh thành.
Vì vậy, ông ta nhỗ thẳng một ngụm nước bọt vào chân Kiều Chính, chửi rủa: “Khóa kéo quần của ai kia còn chưa kéo hết, để cậu chạy ra ngoài vậy? Tôi đây không quen biết ranh con như cậu.”
Các thuộc hạ phía sau lưng Kiều Chính nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Trên mặt bọn người này tràn đầy giận dữ như chuẩn bị tấn công.
Tuy nhiên, Kiều Chính chợt mỉm cười một cái rồi ra tay.
Anh ta nhấc chân, nhanh như chớp đá mạnh vào hàm dưới của Dương Vạn Sơn.
Rắc!
Cằm của Dương Mặc Son lập tức vỡ vụn, ông ta chưa kịp kêu thành tiếng đã bay ra ngoài, ngã rằm vào một bàn ăn khiến nó gãy vỡ.
Ông ta ngã xuống đát, bát động.
Không sai, Kiều Chính đã một cước đá chết Dương Vạn Sơn, khiến cho thực khách xung quanh đều kinh hãi đứng dậy muốn bỏ chạy.
Song, Kiều Chính lại tối sầằm mặt, anh ta lạnh lùng nói: “Khi nãy mời thì các người không đi, giờ các người muốn đi ư? Không ai được phép rời khỏi, tắt cả ngồi yên tại chỗ.
Ai dám nhúc nhích thì kết của người đó sẽ giống tên mập này!”
Nghe anh ta nói vậy, toàn bộ khách có mặt tại hiện trường đều mặt tái mét, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng.
Gia đình của Tống Sính Đình cũng không khá hon là bao.
Tống Sính Đình bế lấy con gái và che mắt cô bé lại, không để cô bé trông thấy xác chết của Dương Vạn Sơn.
Cô cảm thấy bất bình trước hành vi giết người của Kiều Chính, bèn nói nhỏ với Trần Ninh: “Chồng à, hay là chúng ta bí mật báo cảnh sát!”
Anh lắc đầu: “Bọn chúng là người của Kiều gia ở Kinh thành, gọi cảnh sát cũng vô ích.”
Gia đình Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn Kiều Chính!
Kiều Chính thấy mọi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt e dè, trên miệng liền nở một nụ cười hài lòng. Thái độ của mọi người trong lúc này là thái độ nên với Kiều gia.
Kiều gia hoành hành như thế đấy, ai ở trước mặt Kiều gia đều phải run sợ.
Tầm mắt của Kiều Chính rơi vào nhóm người Trần Ninh, trong mắt anh ta chọt lóe lên một tia lạnh lẽo. Anh ta dẫn theo thuộc hạ đi tới rồi mỉm cười và nói: “Trần tiên sinh!”
Ba chữ “Trần tiên sinh” mà Kiều Chính thốt lên vô cùng có học thức. Anh ta không hề gọi Trần Ninh là Thiếu soái mà chỉ là “Trần tiên sinh”, điều này có thể cho thấy thái độ của Kiều gia. Họ đang muốn giải quyết ân oán với Trần Ninh với tư cách cá nhân.
Anh lạnh lùng nói: “Đúng là thiếu gia Kiều gia của các người một tên oai hơn một tên. Kiều Dương làm xằng làm bậy, Kiều Dương kiêu ngạo ngang ngược. Còn anh, Nhị thiếu Kiều gia còn ghê gớm hơn, cảm thấy bát mãn thì giết cả người. Là ai cho Kiều gia cái quyền hoành hành bá đạo vậy?”
Kiều Chính mỉm cười chế nhạo: “Tôi chỉ vừa gi3t ch3t một thường dân mà Trần tiên sinh đã tức giận đến thế. Vậy không biết việc anh gi3t ch3t Thất đệ và làm tàn phế anh trai tôi thì tôi nên tính sổ với anh như thế nào đây?”
Khuôn mặt của những người trong gia đình Tống Sính Đình thay đổi một cách ngoạn mục khi nghe anh ta nói ra điều đó, lúc này họ mới nhận ra rằng Kiều Chính đến đây truy cứu Trần Ninh. Tống Sính Đình không khỏi lo lắng cho.
anh.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, nói: “Kiều gia muốn tính sổ với tôi thì gọi Kiều lão tới, anh không xứng.”
Lời nói của anh chọc cho Kiều Chính tức giận. Anh ta khiêu khích lại: “Dựa trên câu nói của Trần tiên sinh thì tôi đây phải lĩnh giáo thử.”
Dứt lời, anh ta liền di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhào về phía Trần Ninh như một tia chớp.
Anh dễ dàng tránh được một cước của Kiều Chính. Chân của anh ta đá vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, làm nó vỡ nát, đá vụn bay tung tóe. Trong đó có vài viên đá văng về phía Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh đang nằm trong vòng tay cô. Bóng dáng Trần Ninh thoắt cái đã đứng ngay trước mặt vợ và con gái, anh phát tay áo quét bay.
đống đá vụn.
Anh lạnh lùng nhìn Kiều Chính: “Xem ra tôi phải đánh cho.
anh tàn phế thì anh mới học được một bài học.”