Chương 580: Nhằm Vô Lại Thành Anh Hùng

Tống Sính Đình khen ngợi thân thủ của Tần Phượng Hoàng, rất vui khi thuê được một vệ sĩ xuất sắc như Tần Phượng Hoàng.

Sau đó, cô bảo mọi người tiếp tục làm việc.

Cô cũng trở lại văn phòng chủ tịch tiếp tục làm việc.

Công việc của Tần Phượng Hoàng là bảo vệ Tống Sinh Đình, trong thời gian Tống Sính Đình làm việc trong văn phòng, cô tương đối nhàn hạ và không phải làm gì.

Cô ngồi xuống ghế ngoài hành lang trước cửa văn phòng, rồi lấy một đồng xu ra xem liên tục.

Đồng xu này chính là “vũ khí giấu mặt” mà cô nhặt được từ hiện trường, vị cao thủ bí ẩn đã dùng đồng xu này để đánh gãy cánh tay phải của Hồng Thiên, giúp cô cứu nguy cho mình.

Lúc này cô không khỏi suy nghĩ, người nào mạnh đến mức đồng tiền ném đi có thể hủy cánh tay phải của Hồng Thiên – một trong Thập Đại Diêm La?

Người này quá lợi hại rồi!

Phải biết là cô xuất thân là nữ bộ đội đặc chủng, thân thủ cũng được coi không phải dạng vừa.

Ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của Hồng Thiên, mà người bí ẩn này, vậy mà thuận tay là có thể phế bỏ Hồng Thiên, cho thấy sức mạnh kinh người.

Không được!

Nhất định phải tìm ra ân nhân cứu mạng này, báo đáp ơn cứu mạng của anh ta.

Nếu không có người bí ẳn này ra tay giúp đỡ, hôm nay cô nhất định sẽ bị những chiêu hạ lưu của Hồng Thiên làm nhục, thanh bạch của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, sau này cô sẽ không còn mặt mũi nhìn người.

Có thể nói hôm nay người bí ẳn này đã cứu cô.

Tần Phượng Hoàng nghĩ vậy liền để ý thấy một camera phía trên hành lang, sau đó cô nghĩ ngợi một hồi, chào hỏi trợ lý của Tống Sính Đình, rồi đi thẳng đến phòng giám sát an ninh của tập đoàn Ninh Đại.

Sau khi chào đội trưởng an ninh, cô yêu cầu được xem đoạn video giám sát cuộc chiến của cô với Hồng Thiên vừa rồi.

Đội trưởng an ninh tuy không biết Tần Phượng Hoàng muốn làm gì, nhưng anh ta biết Tần Phượng Hoàng là vệ sĩ riêng do Tống tổng tuyển, nên không dám lơ là, trợ giúp cô kiểm tra màn hình giám sát.

Đáng tiếc là!

Mặc dù có video hiện trường nhưng có rất nhiều người xem, cô rất chú ý tới đám người, ngược lại xem máy lần cũng không tìm được ai đã giúp đỡ.

Thực ra Trần Ninh xuất thủ quá nhỏ quá bí ẩn, đồng tiền bay ra ngoài nhanh đến mức camera giám sát thông thường không thể chụp được bắt kỳ hình ảnh nào.

Khi Tần Phượng Hoàng phát lại đoạn video giám sát lần thứ năm, cô đột nhiên nhận thấy một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc quần áo lao công ở trong góc giơ tay lên.

Người đàn ông trung niên này có vẻ mệt mỏi, đưa tay lên vẫy nhưng chẳng khác nào động tác ném đá!

Hai mắt Tần Phượng Hoàng sáng lên!

Chẳng lẽ người đàn ông trung niên làm lao công, dáng cao, tướng mạo không có gì đặc biệt, thậm chí có chút xấu xí này lại là một cường giả vô song ẳn cư trong thành phố?

Là anh ta ném đồng xu, cứu cô?

Tần Phượng Hoàng càng nhìn người đàn ông quét dọn trung niên trong ảnh, càng cảm thấy sức mạnh phi thường của người này ẩn dưới vẻ ngoài bình thường, rất có thể chính là phiên bản hiện đại của cường giả “người quét dọn”!

Tần Phượng Hoàng quay đầu lại hỏi đội trưởng an ninh: “Người này tên là gì?”

Đội trưởng an ninh nhìn một chút, khinh thường nói: “Anh ta là Cầu Đại Bưu, dọn vệ sinh mới vào nghề chưa được ba tháng!”

“Tên này nhìn có vẻ thành thật, nhưng thực ra giảo hoạt gian trá, anh ta làm việc luôn nhận việc nhẹ, lần trước đồng hồ đeo tay của ai đó không thấy, còn nghi ngờ là anh ta đã lấy trộm nó”.

“Chỉ là không có chứng cứ, nếu không anh ta đã sớm bị đuổi.”

Tần Phượng Hoàng khe vậy khẽ nhíu mày, liền nghĩ: “Cầu Đại Bưu này hẳn là một cao thủ ẩn mình trong thành phó, bề ngoài thì phủ phiếm, nhưng thực chát lại là ngọc ẳn.”- Vì lầm tưởng Cầu Đại Bưu chính là ân nhân cứu mạng của mình, trong tiềm thức Tần Phượng Hoàng có ấn tượng tốt về Cầu Đại Bưu, đồng thời âm thầm quyết định đi tìm Cầu Đại Bưu, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta.

Rất nhanh, buổi tối tan làm.

Tần Phượng Hoàng đi theo Tống Sính Đình đến tầng dưới của tập đoàn Ninh Đại, cô vừa muốn nói với Tống Sính Đình là cô sẽ lái xe.

Tuy nhiên, lúc này Trần Ninh lái một chiếc xe có cờ đỏ tới.

Cửa kính xe hạ xuống, Trần Ninh cười híp mắt nói: “Vợ, chúng ta về nhà đi, Tần vệ sĩ cô có thể tan làm rồi.”

Tần Phượng Hoàng không hề có chút hảo cảm nào với Trần Ninh, cô nghe nói năm đóTrần Ninh say rượu cư0ng bức Tống Sính Đình khiến Tống Sính Đình có con ngoài giá thú, hơn nữa thấy Trần Ninh không có việc làm đang ăn bám ở Tống Sính Đình..

Từ tận đáy lòng cô rất xem thường Trần Ninh!

Lúc này, khi nhìn thấy Trần Ninh lái chiếc chiếc xe cờ đỏ lần nữa, nhịn không được mắng thầm dưới đáy lòng: “Chiếc xe cờ đỏ có rèm che là do thủ trưởng Hoa Hạ của chúng ta lái, trước đây mua xe có cờ đỏ đều phải thẩm tả chính trị hợp cách, mới có thể mua.

Bây giờ loại cặn bã ăn ăn cơm mềm này cũng được lái xe cờ đỏ, đơn giản là một loại ô uề đối với xe cờ đỏ!

Cô khinh thường liếc nhìn Trần Ninh, sau đó quay đầu nhìn Tống Sính Đình: “Tống tổng…”

Tống Sính Đình nói: “Tiểu Tần, Trần Ninh nói đúng, tôi tan làm về nhà, cô không phải bảo vệ tôi, có thể tùy ý đi lại.”

Tần Phượng Hoàng nói: “Vâng, Tống tổng!”

Trần Ninh và Tống Sính Đình lái xe về nhà!

Trên đường đi, Tống Sính Đình không khỏi nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, sao em thấy vệ sĩ mới tuyển Tần Phượng Hoàng, hình như có chút thành kiến với anh, không muốn nhìn thấy anh. “

Trần Ninh cười nói: “Có sao?”

Tống Sính Đình gật đầu: “Đúng vậy, em có thể cảm nhận được.”

Trần Ninh cười nói: “Có lẽ là cô ấy nghe lời đồn đãi bên ngoài, cho là anh ăn bán nhà em, cho nên khinh thường anh.”

Tống Sính Đình nghe xong không biết nên cười hay nên khóc: “Vậy em sẽ giải thích cho cô ấy.”

Trần Ninh cười nói: “Sao chúng ta phải giải thích cho người khác về chuyện vợ chồng chúng ta? Nếu như ai cũng hiểu lầm anh, chẳng lẽ chúng ta phải gặp từng người để giải thích sao, không cần thiết.”

Tống Sính Đình cũng cảm thấy có những chuyện, làm không tốt sẽ càng vẽ càng đen, vì vậy cuối cùng cô cảm thấy mình nên để nó qua đi, dù sao cô cũng biết chồng mình không ăn bám, lại vô cùng ưu tú là được rồi.

Buổi tối!

Trần Ninh và Tống Sính Đình ăn tối ở nhà, Tống Sính Đình muốn đi dạo mua quần áo.

Dù không thích mua sắm nhưng Trần Ninh vẫn lái xe ra ngoài mua sắm cùng Tống Sinh Đình.

Hai người đến phố Minh Hối, nơi tập trung nhiều cửa hàng quần áo hàng hiệu sang trọng.

Tống Sính Đình nói với Trần Ninh: “Đi, phía trước có một cửa hàng đồ tây Armani, chúng ta đi xem thử, em muốn chọn cho anh hai bộ đồ.”

Trần Ninh dở khóc dở cười: “Anh không muốn mua quần áo!”

“Nhưng em muốn mua cho anh!”

Tống Sính Đình nói, trực tiếp nắm tay Trần Ninh, đi vào cửa hàng đồ Armani.

Sau khi hai người đi vào, Trần Ninh đột nhiên phát hiện trong cửa hàng có một nam một nữ đang chọn quần áo, phía sau lưng người phụ nữ vẫn rất quen.

Tống Sính Đình cũng kinh ngạc thì thào: “Này, là Tiểu Tân.”

Đôi nam nữ là Tần Phượng Hoàng và Cầu Đại Bưu, một người quét dọn vệ sinh của tập đoàn Ninh Đại.

Tần Phượng Hoàng đang cầm một bộ âu phục, mỉm cười nhìn Cầu Đại Bưu rộng lớn mập mạp, nói: “Phật dựa vào kim trang người dựa vào ăn mặc(*), quần áo thương hiệu Armani, Đại Bưu anh mặc nhát định rất đẹp.”

Ai cũng có thể thấy, Tần Phượng Hoàng có hảo cảm đối với Cầu Đại Bưu.

Tần Phượng Hoàng thực ra đã tưởng tượng cô sẽ gặp được bạch mã anh hùng, không ngờ là thực sự đã gặp được rồi.

Chỉ là, người anh hùng này có vẻ ngoài hơi phổ thông, hơn nữa vóc người béo phệ, khác xa với vẻ ngoài tuần tú mà cô tưởng tượng.

Nhưng cô nghĩ mình không phải là một người phụ nữ hay đánh giá mọi người bằng vẻ ngoài!

Vì vậy, cô rất kiên nhẫn nhẹ nhàng khi nói chuyện với Cầu Đại Bưu.

Mà Cầu Đại Bưu, nhìn như mộc mạc thành thật, nhưng có một tia sáng xảo quyệt đang loé sâu trong đáy mắt anh ta.

Anh ta là người dọn vệ sinh của tập đoàn Ninh Đại, hôm nay khi anh ta tan sở Tần Phượng Hoàng đến tìm anh ta, không ngừng hỏi anh ta có phải là cao thủ, có phải là bí mật cứu cô?

Ban đầu vốn tưởng là Tần Phượng Hoàng đang trêu chọc anh ta, anh ta mặc kệ, sau đó không kiên nhẫn nóng nảy mà nói là anh ta!

Không ngờ, sau khi Tần Phượng Hoàng có được câu trả lời khẳng định của anh ta, vậy mà đối với anh lại vô cùng nhiệt tình.

Tần Phượng Hoàng đưa anh ta đi xem một bộ quần áo hàng hiệu máy chục vạn.

Anh ta đảo mắt hai lần, sau đó có ý nói: “Tần tiểu thư, bộ quần áo này đắt quá, tôi không có khả năng mua…”

Tần Phượng Hoàng lập tức nói: “Quần áo là bộ mặt thứ hai của người đàn ông, sức lực Đại Bưu anh không gì sánh được, ngày thường quá vô danh rồi.”

“Hơn nữa chiều nay anh đã cứu tôi, tôi với anh đến đây, chính là muốn mua cho anh mấy bộ quần áo. Hơn nữa, sau này tôi muốn mua cho anh một chiếc Mercedes Benz khác!”

Cầu Đại Bưu nghe xong thì vui mừng khôn xiết, nhưng giận dữ nói: “Tần tiểu thư, chiều nay tôi cứu cô, không phải vì muốn cô báo đáp.”

“Nếu như cô nghĩ như vậy, vậy là coi thường tôi rồi!”

Tần Phượng Hoàng nhanh chóng nói: “Đương nhiên tôi biết anh không phải loại người tham lam báo đáp, nếu không sẽ không giúp tôi không nói lời nào, đến lúc tôi tìm được anh, anh mới nhận.”

“Quần áo và chiếc Mercedes-Benz, cứ cho là tôi cho anh mượn được chứ? Anh có tiền thì trả lại, được không?”

Đôi mắt của Cầu Đại Bưu lóe lên sự đắc ý!

Anh ta cố ý thâm tình nói: “Tần tiểu thư, cô đối với tôi tốt như vậy, tôi sợ tôi nợ cô cả đời.”

Tần Phượng Hoàng đỏ mặt, lấy thẻ ngân hàng ra, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua máy bộ quần áo này, dùng thẻ của tôi.”

Cầu Đại Bưu nhìn vẻ mặt đỏ bừng và ngượng ngùng của Tần Phượng Hoàng nghĩ: “Kịch hay, ha ha, Đại Bưu mình hôm nay có thu hoạch kép, vừa có mỹ nhân vừa có tiền rôi.”

Nhưng vào lúc này!

Trần Ninh xuất hiện bên cạnh anh ta!

Trần Ninh thản nhiên cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay Tần Phượng Hoàng trước khi nhân viên bán hàng đưa tay ra.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, nhìn Tần Phượng Hoàng và Cầu Đại Bưu đang kinh ngạc, khẽ cười nói: “Tiểu Tần, thật trùng hợp, sao cô có thể mua quần áo cho anh ta được, cô không phải bị anh ta lừa rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play