Chương 579: Bí Mật Giúp Đỡ.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đưa Tần Phượng Hoàng và những người khác đến sảnh tầng một của tập đoàn Ninh Đại.
Sau đó nhìn thấy một nhóm người hung dữ trong hội trường, đứng đầu là một người đàn ông vạm vỡ mặt đỏ, người này đầy da thịt, môi dày, trông đặc biệt xấu xí và đáng sợ.
Anh ta là một trong Thập Đại Diêm La, Hồng Thiên.
Phía trước Hồng Thiên có mấy nhân viên bảo vệ tập đoàn Ninh Đại bị thương nằm trên mặt đất, lại có thêm máy nhân viên bảo vệ nấp ở một bên, vẻ mặt kinh hãi không dám tới gần.
Hồng Thiên liếc đôi mắt rắn hình tam giác, lạnh lùng nói: “Gọi đôi cầu nam nữ Trần Ninh và Tống Sinh Đình ra gặp tôi, nếu không tôi sẽ san bằng tập đoàn Ninh Đại của các người.”
Vệ sĩ và nhân viên của Tập đoàn Ninh Đại đã nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình ra ngoài.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, bước sang một bên, cung kính nói: “Trần tiên sinh, Tống tổng!”
Hồng Thiên thấy thế, không khó để đoán được đây Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Anh ta nhìn Trần Ninh cười như không cười: “Hai người cuối cùng cũng chịu ra rồi, tôi còn tưởng hai người làm con rùa rụt cổ chứ?”
Trần Ninh nhìn Hồng Thiên, cười nói: “Dọa chúng tôi trốn, anh không xứng.”
Cái gì?
Hồng Thiên nghe thấy lời nói của Trần Ninh, trong mắt hiện lên lửa giận.
Ngay cả ở thành phó, hầu hết mọi người đều run rẩy khi nghe đến tên của Hồng Thiên, một trong Thập Điện Diêm La.
Một thành phó nhỏ như Trung Hải, một người vô danh như: Trần Ninh, dám cả gan khinh thường anh ta?
Thật sự là nghé con không sợ hỗ!
Hồng Thiên giễu cọt: “Cậu thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mài”
“Cậu đánh trọng thương em trai của chủ nhân tôi, chủ nhân của Diêm Vương Điện chúng tôi – Thiên Sách muốn gặp cậu, vợ chồng cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, hay là muốn tôi động thủ?”
Diêm Vương Điện!
Thiên Sách.
Những lời nói của Hồng Thiên đã khiến một số người xung quanh biết đến Diêm Vương Điện rất sóc.
Ngay cả Tần Phượng Hoàng đứng bên cạnh Tống Sính Đình trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Lúc này cô mới nhận ra, công việc mà lão lãnh đạo quân đội sắp xếp cho mình thật sự rất khó khăn!
Trần Ninh cười mỉm nói: “Muốn chúng tôi đi cùng anh, vậy anh phải hỏi vị cao thủ Tần Phượng Hoàng, vệ sĩ mới của chúng tôi, có đồng ý hay không?”
Lúc này ánh mắt của Tống Sính Đình và những người khác đều rơi vào vị anh hùng Tần Phượng Hoàng buộc tóc đuôi ngựa.
Tần Phượng Hoàng coi như bị Trần Ninh đưa lên cung rồi, không thể không đứng lên.
Mặt cô lạnh lùng nhìn đám người Hồng Thiên, sắc lạnh nói: “Hồng Thiên, tập đoàn Ninh Đại không phải là nơi có thể lộng hành, có tôi ở đây anh đừng mong động vào một cọng tóc của Tống tiểu thư”
“Tôi khuyên anh rời đi càng sớm càng tốt, đừng khiến bản thân tự chuốc lấy nhục nhã.”
Hồng Thiên là một trong Thập Đại Diêm La, bình thường đi đến đâu, người ta khi nghe đến tên của anh ta đều run SỢ.
Hôm nay ở thành phố Trung Hải nhỏ, đầu tiên là bị Trần Ninh coi thường, bây giờ lại bị một người phụ nữ tên Tần Phượng Hoàng đe dọa.
Anh ta đã hoàn toàn bị k1ch thích!
Anh ta tức giận cười: “Ha ha, một con đàn bà dám tự phụ trước mặt tôi sao, đên đây đên đây đên đây, cho tôi xem cô có bản lĩnh thế nào.”
Tần Phượng Hoàng xuất thân là nữ đặc công, trong lòng cao ngạo, nghe Hồng Thiên gọi mình là con đàn bà.
Sắc mặt lạnh lùng, tiến lên hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Hồng Thiên: “Nghe nói Thập Điện Diêm La của Diêm Vương Điện, ai ai cũng là cao thủ, hôm nay vừa hay lĩnh giáo.”
Hồng Thiên nhìn Tần Phượng Hoàng vóc người cao lớn, tuy là mặc nữ trang, nhưng cũng không che giấu được lồi lõm của Tần Phượng Hoàng.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Các anh em, cô gái này dung mạo không tồi, có muốn xem tôi l0t sạch quần áo của cô ta ra không?”
Mấy chục tên thủ hạ mà Hồng Thiên đưa tới phía sau, hai mắt sáng lên, giống như một bầy sói mắt xanh, gào thét nói: “Hồng gia, chúng tôi muốn xem!”
Hồng Thiên cười nói: “Ha ha, vậy các người có phúc khí rôi!”
Tần Phượng Hoàng tức giận nói: “Anh muốn chết!”
Cô nói xong, trực tiếp động thủ.
Thấy cô giống như một con báo lao về phía Hồng Thiên, đá ra nhanh như chớp rồi hất đầu về phía Hồng Thiên.
Cú đá này thực sự nhanh như chớp, bạo lực như sắm sét.
Ngay cả Trân Ninh cũng không khỏi khẽ gật đâu!
Kỹ năng của Tần Phượng Hoàng mặc dù có khoảng cách không nhỏ với cường giả hạng nhất trong quân khu Bắc Cảnh.
Nhưng theo tiêu chuẩn của lực lượng nữ bộ đội đặc chủng, thì cô cũng được coi như một người xuất sắc.
Tần Phượng Hoàng đã mạnh, nhưng Hồng Thiên còn mạnh hơn.
Hồng Thiên là một trong Thập Điện Diêm La của Diêm Vương Điện, anh ta đứng trong top 50 về sức mạnh trong toàn bộ thế giới lính đánh thuê châu Á.
Anh ta hơi ngả người ra sau tránh được cú đá sắc bén của Tần Phượng Hoàng.
Lúc anh ta tránh được cú đá của Tần Phượng Hoàng, nhân cơ hội lắn đến gần, tay phải vung trảo ra, cực kỳ hạ lưu chộp tới ngực Tần Phượng Hoàng, trong miệng đắc thắng hét lên: “Xem Long Trảo Thủ độc nhất vô nhị của tôi.”
Thuộc hạ của anh ta không thể không phát ra những tiếng reo hò, huýt sáo thô bị.
Tống Sính Đình và những người khác đều tức giận, chiêu này của Hồng Thiên quá mức đê tiện bỉ ổi rồi.
Tần Phượng Hoàng cũng vừa sợ vừa tức giận, vội vàng né tránh.
Cuối cùng, tay Hồng Thiên chỉ bắt được áo vét của Tần Phượng Hoàng, trực tiếp xé áo khoác của Tần Phượng Hoàng.
Tần Phượng Hoàng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dưới chân đi ủng da, buộc tóc đuôi ngựa, trông cô càng hùng dũng hơn khi không có áo vét đen.
Cô không ngờ là áo khoác của mình lại bị Hồng Thiên xé rách, cô vừa sợ vừa tức giận.
Những chiêu thức của Hồng Thiên thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, điều đáng kinh ngạc là thực lực của Hồng Thiên mạnh hơn những gì cô nghĩ.
Hồng Thiên nhìn Tần Phượng Hoàng nhếch mép nói: “Ha ha, động tác rất gọn gàng, vậy mà tránh được Long Trảo Thủ này của tôi, lại nào!”
Anh ta nói xong, giống như mãnh hồ xổng chuồng gào thét đánh về phía Tần Phượng Hoàng.
Tần Phượng Hoàng hét lên, đón nhận nhanh như’ tia chớp, hai người lại cùng nhau chiến đấu, tung ra đòn tấn công như vũ bão.
Tuy nhiên, thực lực của Hồng Thiên quả thực cao hơn Tần Phượng Hoàng.
Chẳng mấy chốc Tần Phượng Hoàng bắt đầu cảm thấy không thể chống đỡ, vừa lo lắng vừa tức giận, trong lòng nảy sinh cảm giác vô lực.
Xong rồi!
Lễ nào cô thực sự ở nơi công cộng bị tên lưu manh này làm nhục?
Hồng Thiên tung ba quả đắm xuyên qua hàng phòng ngự của Tần Phượng Hoàng, sau đó duỗi tay chộp về phía ngực Tần Phượng Hoàng, nhếch mép nói: “Ha ha, lần này xem cô trốn đi đâu?”
Sắc mặt Tần Phượng Hoàng tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng vào lúc này, Trần Ninh xuất thủ, một đồng xu lặng lẽ bị anh thuận tay bắn r4.
Đồng xu không tiếng động, tốc độ nhanh đến mức mọi người xung quanh không kịp nhìn thấy, giống như viên bạn bắn về phía Hồng Thiên.
Trước khi tay phải của Hồng Thiên chạm vào ngực Tần Phượng Hoàng, thì đã bị một đồng xua của Trần Ninh ném ra bắn trúng.
Bốp!
Đồng tiền đập vào tay phải của Hồng Thiên, ngay lập tức máu bắn r4, xương lòng bàn tay phải của Hồng Thiên trực tiếp bị đồng xu đánh vỡ.
Hồng Thiên hét lên một tiếng kinh khủng!
Người xung quanh không nhìn ra chuyện gì, rõ ràng là Hồng Thiên chiếm thế thượng phong, thế nhưng đột nhiên Hồng Thiên bị thương ở tay phải, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Mắt Tống Sính Đình và những người khác sáng lên, tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ đều cho là Tần Phượng Hoàng đã sử dụng độc môn tuyệt kỹ gì đó, bắt thình lình đả thương Hồng Thiên!
Trong lòng Tần Phượng Hoàng biết rõ, là xung quanh có một cao thủ rất lợi hại, ra tay giúp đỡ cô.
Lúc này cô vừa cảm kích cường giả đã âm thầm giúp đỡ, đồng thời cũng tức giận Hồng Thiên đáng khinh, lúc này lợi dụng Hồng Thiên bị thương ở tay phải, cô không chút do dự hóa thành gió lớn, vèo đuổi theo.
Vút!
Cô giơ chân đá ra, đá vào đầu Hồng Thiên.
Vút!
Hồng Thiên bị đá trúng một cược này, nặng nề ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
“Hồng gia, Hồng gia…”
Thuộc hạ của Hồng Thiên la hét, chạy ra giúp Hồng Thiên.
Tần Phượng Hoàng lạnh lùng nói: “Các người cút ngay khỏi đây, trở về nói với Thiên Sách, đừng tìm Tống tiểu thư làm phiền nữa, nếu không lần sau anh ta sẽ là người gặp xui xẻo.”
Người của Hồng Thiên đỡ Hồng Thiên dạy, chật vật không chịu nỗi rời đi.
Tống Sính Đình cùng những người xung quanh bước tới, tán thưởng thân thủ của Tần Phượng Hoàng.
Sắc mặt Tần Phượng Hoàng đỏ bừng, nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm cao thủ đã bí mật giúp cô vừa rồi, tiếc là cô tìm rất lâu, cũng không nhận ra được vừa rồi là ai giúp cô? L Hướng mà đồng xu ban nãy bay tới, hình như đến từ vị trí của Trần Ninh.
Cô không khỏi nhìn về phía Trần Ninh, vừa nhìn thấy Trần Ninh, cô lập tức lắc đầu thầm nghĩ: “Xi, cái tên cặn bã ăn cơm bám này, làm sao có thể là cao thủ, chắc chắn là người khác.”