Chương 519: Tôi Đang Nói Là Ông Bảo Trần Ninh cút ra ngoài!

Sắc mặt cả gia tộc Tống Thanh Tùng hơi thay đổi!

Trải qua bao nhiêu mưa gió, cả nhà Tống Thanh Tùng hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của Trần Ninh.

Nếu không có Trần Ninh, làm sao sự nghiệp bây giờ của Tống Sính Đình có thể thăng hoa?

Thậm chí là không khoa trương khi nói chính Trần Ninh là người đã tự tay đưa Tống Sinh Đình thành người giàu có.

Vậy mà bây giờ Diệp Chí Hùng coi Trần Ninh là cháu rễ bình thường, còn nói Trần Ninh không có đủ tư cách nói chuyện, bảo Trần Ninh cút ra ngoài.

Tống Trọng Bân là người đầu tiên lo lắng!

Ông ấy vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, cậu ấy là con rẻ tôi.”

Tống Trọng Bân đang uyển chuyển nhắc nhở Diệp Chí Hùng rằng Trần Ninh là con rễ tốt của ông, trong cái nhà này lời nói của anh rất có trọng lượng, mong Diệp Chí Hùng nói chuyện tử tế với Trần Ninh một chút.

Nhưng Diệp Chí Hùng là ai?

Cựu quan chức cấp cao ở thủ đô!

Mặc dù bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng năm này qua năm khác ông ta đã vun đắp cho mình một khí chất cao cao tại thượng mà giờ khí chất ấy vẫn còn đó.

Thật ra trước giờ ông ta cũng không để ý đến thương nhân bình thường, cũng không để nhà họ Tống vào trong mắt.

Nếu không phải lần này muốn tìm kiếm con đường chỉ tiêu sau nghỉ hưu, nhìn trúng công việc kinh doanh của Tống Sinh Đình, ông ta sẽ không bao giờ đến thăm nhà họ Tống, chứ đừng nói là nhớ về quá khứ với nhà họ Tống.

Bên cạnh đó, mặc dù ông ta đang ủ mưu kinh doanh của Tống Sính Đình.

Nhưng trong tiềm thức ông ta vẫn không coi trọng người nhà họ Tống, trong tiềm thức ông ta là một người cao cao tại thượng, người nhà Tống phải nịnh nọt ông ta.

Lúc này, ông ta nghe xong lời nói của Tống Trọng Bân, thay vì nói chuyện tử tế với Trần Ninh, ông ta lại quay sang cười nhạo Tống Trọng Bân: “Thì ra đây là đứa con rễ đưa thuốc lá giả cho cậu?”

Tống Trọng Bân đỏ mặt, xấu hỏ.

Diệp Chí Hùng quay đầu lại nhìn Trần Ninh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nhóc, người trẻ tuổi nhất định phải làm đến nơi đến chốn, đừng đầu cơ trục lợi, làm kẻ lừa lọc.”

“Cậu muốn lấy lòng ba vợ là đúng, nhưng cậu đưa thuốc lá giả cho ba vợ, đây là cậu sai rồi.”

“Đến lúc đó người ta không chỉ chê cười cậu, mà còn cười ba vợ cậu hút thuốc giả, biết không?”

Diệp Chí Hùng ở thủ đô một thời gian dài, cao cao tại thượng, sớm đã quen với cách nói chuyện của loại người này, sau khi nói xong còn cười nhạo Trần Ninh.

Ông ta muốn nhìn tháy Trần Ninh xáu hổ, khốn cùng!

Nếu Trần Ninh bị ông ta nói đến mức đầu đổ mò, mặt đỏ thì càng tuyệt hơn.

Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là Trần Ninh vẫn bình tĩnh.

Trần Ninh quay đầu nhìn Tống Thanh Tùng, bình tĩnh hỏi: “Lão gia tử, ông ta là bạn của ông?”

Tống Thanh Tùng là con cáo già trong nháy mắt đã nhận ra, Trần Ninh thực sự tức giận.

Ông do dự nói: “Chuyện này…”

Trần Ninh nói: “Xem ra lão gia tử cũng không thừa nhận ông ta là bạn của ông!”

“Trong quan niệm của tôi, người có thể làm bạn với tôi, nhất thiết phải tôn trọng tôi, hơn nữa cũng phải tôn trọng người thân của tôi, tôi mới tôn trọng người đó!”

“Tôi không quen nhìn nhất là những người tự nhận là bạn bè, sau đó lại một bên muốn lợi dụng, một bên khinh thường trèo lên cổ mình.”

“Đối với loại người này, tôi thường chỉ dùng một cách để đối phó, đó là để người đó cút đi!”

Trần Ninh nói xong, quay đầu nhìn Diệp Chí Hùng sắc mặt đã trở nên xấu, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi đang nói là ông, ở đây chúng tôi không hoan nghênh ông, bây giờ ông có thể cút được rồi.”

Nghe thấy vậy sắc mặt Diệp Chí Hùng lập tức biến thành màu gan heo.

Ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ tay về phía Trần Ninh, nghiêm nghị quát: “Ngay cả Tống Thanh Tùng cũng không dám nói chuyện với tôi như thế này. Cậu chỉ là con rễ nhà họ Tống, lại dám đối xử với tôi như vậy.”

“Cậu tin hay không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện cho lãnh đạo thành phố Trung Hải, đã khiến nhà họ Tống các người chịu không nổi?”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Một cuộc điện thoại khiến tôi chịu không nổi?”

“Bây giờ ông có thể gọi điện thoại trực tiếp cho lãnh đạo thành phố Trung Hải, nếu ông chưa có số điện thoại của ông ta tôi sẽ đưa cho ông, số điện thoại của ông ta là…”

Diệp Chí Hùng nghe vậy, sắc mặt đầy nghi ngờ.

Mà cả nhà họ Tống, cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Một lúc sau Diệp Chí Hùng mới tỉnh táo lại, bị Trần Ninh làm cho phát cáu, ông ta thật sự lầy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Nhược Thụ lãnh đạo thành phố Trung Hải.

Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nói.

Chu Nhược Thụ nói chuyện rất lịch sự với Diệp Chí Hùng, trên thực tế, vào ngày đầu tiên khi Diệp Chí Hùng về quê, ông ta đã tổ chức một bữa ăn tối với Diệp Chí Hùng và các lãnh đạo của thành phố Trung Hải, tự nhiên mọi người đã quen thuộc với nhau.

Diệp Chí Hùng không nói lời thừa thãi nào với Tôn Chu Nhược, nói thẳng: “Chu thành tôn, một số doanh nhân ở thành phố Trung Hải của các người có thái độ rất kiêu ngạo. Cậu xem có nên chấn chỉnh lại những doanh nhân này không?”

Diệp Chí Hùng vừa nói vừa cười mỉa liếc nhìn Trần Ninh.

Chu Nhược Thụ nghe vậy, nhanh chóng nói: “Ai dám vô lễ với ngài, ngài nói đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc chắn chỉnh cho ngài.”

Âm lượng điện thoại di động của Diệp Chí Hùng rất to, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy giọng nói của Chu Nhược Thụ.

Lúc này, ông ta kiêu ngạo liếc nhìn đám người Trần Ninh, sau đó nói: “Thằng nhóc này là con rễ của nhà họ Tống ở’ Trung Hải, tên là Trần… Trần gì không nhớ?”

Chu Nhược Thụ ở đầu bên kia điện thoại nghe tháy lời nói của Diệp Chí Hùng, ông ta sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, vội vàng hỏi: “Trần Ninh?”

Diệp Chí Hùng cười nói: “Đúng vậy, chính là thằng nhóc đót”

Sau khi Chu Nhược Thụ chắc chắn đó là Trần Ninh, ông ta cảm thấy như đang ngòi trên kim châm, trong lòng rất bắt an.

Ông ta chảy mồ hôi nhễ nhại, vội hỏi: “Bây giờ Trần tiên sinh đang ở bên cạnh ngài?”

Trần tiên sinh?

Diệp Chí Hùng nhìn Trần Ninh, trong tiềm thức đáp: “Cậu nói Trần Ninh, đúng vậy, cậu ta đang ở ngay bên cạnh tôi.

Tôi nói này Chu Nhược Thụ, cậu phải cho tôi mặt mũi, cậu nhất định phải chắn chỉnh cậu ta thật tốt…”

Chu Nhược Thụ nghe thấy vậy gần như phát hoảng!

Ông ta vội vàng hạ giọng nói: “Diệp Chí Hùng, chuyện này tôi không thể giúp ông.”

“Trần tiên sinh cũng là người ông không đắc tội nổi, nếu ông đã xúc phạm ngài ấy, tốt nhất là ông mau chóng xin lỗi ngài ấy đi, ông tự lo mà làm!”

Chu Nhược Thụ biết Diệp Chí Hùng xảy ra mâu thuẫn với Trần Ninh, mà Trần Ninh đang ở bên cạnh đó, ông ta nào dám nói nhiều, sợ tới mức trực tiếp cúp máy.

Người nhà Tống Thanh Tùng vềnh tai lên nghe, nhưng vẫn không nghe rõ lời cuối cùng mà Chu thành tôn nói, bởi vì hai câu cuối Chu Nhược Thụ nói quá nhỏ.

Đám người Tống Thanh Tùng không nghe rõ, nhưng Diệp Chí Hùng thì nghe rõ.

Lúc này hai mắt Diệp Chí Hùng nhìn chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Như thế nào mà đường đường là thành tôn thành phố Trung Hải lại không dám đắc tội Trần Ninh?

Còn có Chu thành tôn, giống như rất kính sợ Trần Ninh!

Trần Ninh, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì?

Diệp Chí Hùng nghi ngờ nhìn Trần Ninh, đoán nguồn góc lai lịch của Trần Ninh, theo như ông ta biết thì hình như ở Trung Hải không có người nào có thế lực hơn Chu thành tôn!

Nếu như có, thì chỉ có một!

Lúc ở Bắc Kinh, ông ta tình cờ biết được, gần đây thiếu soái Bắc Cảnh nghỉ phép ở Trung Hải, đoàn tụ cùng gia đình.

Vừa nghĩ tới đây, ông ta bất giác run lên, kinh hãi nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ: Không trùng hợp như vậy chứ!

Mà ngay lúc này, đột nhiên ở bên ngoài có một nhóm binh sĩ!

Chiêm Thiết Quân đội trưởng đội cảnh vệ của tướng quân Vương Đạo Phương của thành phố Trung Hải, mang theo mười binh sĩ bước vào, trên tay mỗi người binh sĩ đều cầm một món quà, cơ bản đều là thuốc lá và rượu.

Lúc mọi người nhìn thấy điều này, họ không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chiêm Thiết Quân đi đến trước mặt Trần Ninh đưa tay lên, hành lễ với Trần Ninh, sau đó cung kính nói: “Trần tiên sinh, kỳ nghỉ lễ này, tướng quân chúng tôi có cử tôi đến tặng ngài một chút quà, thuận tiện bảo tôi chào hỏi ngài.”

Nghe vậy Trần Ninh cười nói: “Vương tướng quân khách sáo quá rồi.”

Chiêm Thiết Quân cười nói: “Ông ấy biết ngài thích thuốc mạnh rượu mạnh nên ra lệnh cho tôi mang một ít tới.”

Đang nói chuyện, những binh sĩ phía sau Chiêm Thiết Quân trình lên thuốc lá đặc biệt và rượu.

Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng, “Lão gia tử, cho người nhận lấy đi.”

Tống Thanh Tùng mở to mắt cười, hưng phấn nói với con cháu: “Mau nhận láy, cảm ơn đội trưởng cảnh vệ Chiêm!”

Đám người Tống Trọng Bân rất hào hứng, cảm thấy nở: mày nở mặt.

Cùng lúc đó, Tống Trọng Bân đắc ý liếc nhìn Diệp Chí Hùng, nghĩ thầm: Nhìn thấy chưa, đây là thuốc lá và rượu nội do con rễ tôi đưa, là tướng quân quân khu thành phố Trung Hải Vương Đạo Phương ra lệnh cho người đưa tới, không phải hàng giả!

Đầu Diệp Chí Hùng đã sớm đổ mồ hôi nhễ nhại, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Bởi vì ông ta chú ý đến thuốc lá và rượu Chiêm Thiết Quân đưa tới, khác với những loại thuốc lá và rượu nội bình thường.

Đây là loại thuốc lá và rượu nội tốt nhát, ngoài dòng chữ đặc cung trên hộp thuốc lá còn có hoa văn hình rồng mờ, chai rượu cũng vậy.

Đây là loại đặc cung chuyên dùng cho thủ trưởng cao cấp!

Trách không được, lúc nãy Tống Trọng Bân nói thuốc ông ta hút mạnh hơn thuốc nội của mình.

Hóa ra thuốc mà Tống Trọng Bân hút là thuốc chuyên dùng cho thủ trưởng!

Đầu Diệp Chí Hùng đổ mò hôi nhễ nhại, cả người run lên không ngừng, bởi vì lúc này ông ta cơ bản đã đoán được thân phận của Trần Ninh, mười phần thì tám chín phần cậu ta là thiều soái.

Ông ta thực sự đắc tội với thiếu soái!

Ngay lúc này cả ý nghĩ muốn chết ông ta cũng có rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play