Chương 518: Ông Mơ Đẹp Đó Ngày đông chí!
Thành phó Trung Hải, nhà họ Tống.
Hôm nay cả gia đình sum họp ở tổ trạch, sum vầy bên nhau, cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tối đón ngày lễ.
Cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng tới nhà họ Tống, cùng đón ngày lễ với đám người ông cụ Tống.
Lúc này ông cụ Tống mang theo ba đứa con trai Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Bình nhiệt tình tiếp đón một vị khách quý.
Vị khách quý này là bạn bè thân nhau máy đời của ông cụ Tống, Diệp Chí Hùng.
Lúc trước nhà họ Tống và nhà họ Diệp là bạn bè mấy đời, Tống Thanh Tùng và Diệp Chí Hùng chơi với nhau từ nhỏ.
Chỉ là nhà họ Tống vẫn luôn ở thành phó Trung Hải nhỏ bé này phát triển.
Mà trong hai mươi năm qua nhà họ Diệp đã phát triển nhanh chóng!
Sau khi Diệp Chí Hùng tốt nghiệp đại học, trực tiếp làm việc tại Cục Công Thương Bắc Kinh, sau đó từng bước thăng tiến, cuối cùng trở thành Cục trưởng Cục Công Thương Bắc Kinh.
Nhà họ Diệp cũng chuyển đến thủ đô phát triển, nghe nói họ đã kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi nhà họ Diệp nổi lên, họ rất ít liên lạc với nhà họ Tống, cũng rất ít khi mời tiệc nhà họ Tống.
Lần này, Diệp Chí Hùng nghỉ hưu, trở về quê nhà. Nghe tin Tống Sính Đình cháu gái nhà họ Tống, đã đạt được thành tích ấn tượng trong giới kinh doanh, Diệp Chí Hùng nhân cơ hội đến thăm ông bạn cũ Tống Thanh Tùng.
Tống Thanh Tùng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng trước chuyên thăm của Diệp Chí Hùng, ông đích thân dẫn theo ba người con trai tới chào đón nồng nhiệt.
Trong mắt Tống Thanh Tùng, Diệp Chí Hùng là quan chức cấp cao ở thủ đô, tuy đã về hưu nhưng quan hệ của ông ta chắc chắn vẫn còn, nhất định cần phải nịnh bợ nhân vật lớn này!
Tống Thanh Tùng cười hỏi, “Lão Diệp, sau khi ông nghỉ hưu rời khỏi ghế chức vị cục trưởng Cục Công Thương Bắc Kinh, tiếp theo ông có dự định gì?”
Diệp Chí Hùng cười: “Mặc dù tôi đã nghỉ hưu, nhưng nhân mạch vẫn còn, trong cơ chế vẫn có sức ảnh hưởng.”
“Lần này trở lại quê hương Trung Hải, là muốn đóng góp kinh tế cho người dân quê hương.”
Ông ta vừa nói vừa lấy ra bao thuốc lá “Đặc Cung” đưa cho Tống Thanh Tùng, còn đưa cho ba đứa con trai của ông Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Bình mỗi người một điều thuốc lá.
Cha con Tống Thanh Tùng như có được kho báu, vội vàng nhận lấy.
Tống Trọng Bân nhìn thấy Diệp Chí Hùng không tìm thấy bật lửa nên nhanh chóng lấy bật lửa ra, kính cẩn giúp Diệp Chí Hùng châm thuốc.
Diệp Chí Hùng hài lòng liếc nhìn Tống Trọng Bân, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đây là loại thuốc nội đặc biệt. Ngày thường các người không thể hút những điều như vậy phải không?”
Tống Trọng Bân nghe xong ngớ ra, có chút ngượng ngùng, thành thật trả lời: “Cháu từng hút rồi, con rẻ Trần Ninh đưa cho cháu, nhưng có vẻ hơi khác. Thuốc lá đặc biệt của con rễ rất mạnh, của bác tương đối nhẹ.”
Diệp Chí Hùng nói ngày thường người nhà họ Tống không thể hút được thuốc lá nội cung, trên thực tế, ông ta chỉ muốn gây áp lực.
Không ngờ Tống Trọng Bân lại nói ông ấy đã từng hút!
Ông ta nheo mắt, chậm rãi hút một hơi, rồi chậm rãi nói: “Bây giờ thuốc lá giả rất nhiều, các người không có cơ hội tiếp xúc với những loại thuốc lá đặc biệt, bị người ta lừa gạt bằng những lời chào mời đặc biệt, chuyện này rất bình thường…”
Khi nghe thấy vậy Tống Trọng Bân lo lắng, theo bản năng vặn lại: “Không đâu, con rễ Trần Ninh sẽ không đưa thuốc lá giả cho tôi…”
Đôi mắt Diệp Chí Hùng lóe lên tia tức giận: “Cậu nói con rễ của cậu sẽ không đưa thuốc lá đặc biệt giả cho cậu hút, lại nói mùi vị thuốc lá đặc biệt của con rễ cậu mạnh hơn của tôi, ý của cậu là thuốc lá đặc biệt này là giả?”
Nghe thấy vậy mặt Tống Trọng Bân đỏ bừng, nói không nên lời.
Tống Thanh Tùng vội vàng mở miệng nói vòng vo: “Lão Diệp, tôi và con trai tôi đều là người dân bình thường, sao có thể phân biệt được thuốc lá đặc biệt là giả hay thật.”
“Chúng tôi không thể so với một quan chức cấp cao ở thủ đô. Sau này ông có thể giúp chúng tôi nhiều, lấy thêm nhiều loại thuốc lá đặc biệt cho chúng tôi hút, để chúng tôi mở mang tầm mắt.”
Nghe vậy Diệp Chí Hùng cười nói, “Haha, đó là điều chắc chắn rồi.”
“Tiểu Bân, sau này cậu phải học hỏi ba cậu nhiều hơn.
Đừng giống như một quả pháo trong núi, ngốc nghếch, đưa cho cậu đồ tốt cậu còn không phân biệt được thật giả.”
Đám người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình đều cười theo ông ta.
Mặt Tống Trọng Bân đỏ bừng, vừa xấu hỗ vừa tức giận, muốn tìm một chỗ trốn đi.
Trần Ninh ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, càng thêm tức giận.
Một Cục trưởng Công Thương nghỉ hưu đến từ thủ đô, lại làm ra vẻ trèo lên đầu ba vợ, quả thật không thể chịu được.
Lúc này Trần Ninh chuẩn bị phát cáu!
Tuy nhiên, Tống Sính Đình ở bên cạnh anh, vội vàng đưa tay ra giữ lầy anh.
Tống Sính Đình nhìn anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Trần Ninh, ông Diệp là bạn bè mấy đời với nhà họ Tống, ở thủ đô nhà họ Diệp rất có thế lực.”
“Anh xem đám người ông nội của em đều phải nịnh nọt ông Diệp, không nhất thiết vì chuyện nhỏ mà làm ằm ï, đến lúc đó quan hệ giữa hai nhà sẽ không tốt.”
Trần Ninh nghe vậy mới nhịn cơn giận lại.
Lúc này, Tống Thanh Tùng nhìn thấy Diệp Chí Hùng đang cười nhạo con trai mình nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
Ông cười nói với ông ta: “Lão Diệp, ông vừa nói sẽ về quê hương, đóng góp kinh tế cho quê hương, thế ông định đầu tư gì?”
Diệp Chí Hùng cười nói: “Đúng vậy, tuy tôi đã về hưu, nhưng không thể nhàn rỗi, chuẩn bị làm chút chuyện, có thể coi là vui vẻ về già!”
Tống Thanh Tùng tò mò hỏi: “Vậy không biết ông Diệp, ông muốn đầu tư vào cái gì?”
Diệp Chí Hùng cười trừ nói: “Y dược!”
“Tôi nghe nói thành phố Trung Hải của chúng ta đã thành lập một công ty dược phẩm rất mạnh, tên là tập đoàn Ninh Đại. Hình như đây là công ty của cháu gái ông Tống Sinh Đình, phải không?”
Đám người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Bân nghe vậy liền choáng váng!
Diệp Chí Hùng một quan chức cấp cao nghỉ hưu từ Bắc Kinh trở về quê hương, lại nhìn trúng công ty kinh doanh của Tống Sính Đình?
Sắc mặt của Tống Thanh Tùng có chút cổ quái: “Đúng thật là tập đoàn Ninh Đại là của cháu gái và cháu rễ tôi, ý của ông Diệp là?”
Diệp Chí Hùng cười nói, “Ý tôi là, tôi cũng nên giúp đỡ hỗ trợ nhà họ Tống ông.”
“Mặc dù tôi đã thoái vị khỏi Cục Công Thương Bắc Kinh, nhưng nhân mạch trong Công Thương vẫn còn, vẫn còn có ảnh hưởng.”
“Tôi dự định hợp tác với nhà họ Tống ông, cùng nhau làm cho tập đoàn Ninh Đại trở nên lớn mạnh hơn, cùng nhau phát tài.”
“Tôi sẽ không lấy tiền ra mua cổ phần. Tôi chỉ cần 10% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại, sau này trong nhân mạch Công Thương, các người sẽ có các kênh sản phẩm, chúng ta hợp lực hợp tác cùng nhau kiếm tiền, không vấn đề gì chứ?”
Tống Trọng Bân sững sờ!
Ông cụ Tống cũng sững sờ!
Tống Sính Đình cùng các thành viên nhà họ Tống ở xung quanh đêu sững sờ.
Lần đầu tiên bọn họ gặp một người trơ trẽn như vậy!
Đã không trả một xu nào, ông ta còn muốn chiếm 10% cổ phần tập đoàn Ninh Đại.
Phải biết rằng giá trị thị trường của tập đoàn Ninh Đại là hàng trăm tỷ, 10% cổ phần là hàng chục tỷ, Diệp Chí Hùng mới mỏ miệng đã muốn máy chục tỷ của Tống Sính Đình, nhìn ra đó là một tên cướp!
Điều khiến cả nhà Tống Sính Đình sững sờ hơn là ông Diệp lại mô tả vụ cướp là sự kết hợp mạnh mẽ.
Có ai đã từng nghe thấy quan chức cấp cao ăn nói hay.
như vậy chưa?
Ông cụ Tống còn chưa kịp trả lời yêu cầu của Diệp Chí Hùng, Trần Ninh đã đứng lên, lạnh lùng nói: “Tôi thấy ông là một con rùa già muốn ăn thịt thiên nga, mơ đẹp đó!”
Trần Ninh nói như vậy!
Ngay tức khắc khuôn mặt già nua của Diệp Chí Hùng đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Bang!
Ông ta vỗ bàn trà, chỉ vào Trần Ninh, tức giận run lên: “Cậu là ai, dám nói chuyện như vậy với tôi?”
Trần Ninh cười lạnh: “Tôi là Trần Ninh, chồng của Sính Đình!”
Thực ra Diệp Chí Hùng đã sớm điều tra tình hình của tập đoàn Đại Vũ, bao gồm cả tình hình của các thành viên trong nhà Tống Sính Đình.
Ông ta nghe thấy Trần Ninh báo cáo thân phận, lập tức chế nhạo: “Thì ra cậu là Trần Ninh, chỉ là một thằng bám váy vợ, lúc nào mà ở đây đến lượt cậu nói chuyện, cút ra ngoài.”