Chương 495: Thanh Lý Môn Hộ
Trần Ninh nhìn Cát Vi Dân cười nói: “Lão Dược Thần, ông đã ở ẩn trên núi nhiều năm, lần này tôi tùy tiện mời ông ra tay cứu người, xin ông thứ lỗi.”
Cát Vi Dân vội nói: “Được phục vụ Trần tiên sinh là một vinh dự của lão hủ.”
Cát Vi Dân biết rằng Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, Chiến Thần của Trung Quốc.
Đời này ông coi thường nhà giàu, quan chức, chỉ kính phục đánh giá cao quân nhân.
Đặc biệt là Trần Ninh, Chiến thần Trung Quốc, người đã gi3t ch3t lực lượng đồng minh của mười tám địch quốc, thi thể kẻ địch chất thành đồng như núi, là thần tượng mà ông ngưỡng mộ.
Nói theo cách của ông ấy thì là: Sinh ra làm một người đàn ông, thì hãy sống giống như thiếu soái!
Cát Vi Dân sớm đã lui về ở ẩn không màng đến chuyện thế sự.
Nếu như hào môn quyền qúy tới nhờ ông ấy cứu người, ông ấy chắc chắn sẽ không động lòng, nhưng vừa biết Trần Ninh mời ông ấy ra tay cứu người là ông ấy lập tức vội vàng tới ngay!
Trần Ninh thờ ơ nói: “Vốn dĩ chúng tôi không dám quấy rầy cuộc sống của người đã lui về ở ẩn như Lão Dược Thần.
Chúng tôi chỉ muốn thỉnh đồ đệ của ông ra tay cứu người.
Nhưng không ngờ đồ đệ của ông thật quá đáng cho nên tôi chỉ có thể căng da đầu cầu Lão Dược Thần ra tay giúp đỡ.”
Sau đó Trần Ninh đã nói với Cát Vi Dân toàn bộ những lời nói và việc làm vừa rồi của Hoàng Hải Sinh.
Mặt Hoàng Hải Sinh tái mét khi nghe những lời đó.
Lúc Cát Vi Dân đến, ông ấy đại khái đã biết chuyện gì đang xảy ra từ Điển Chử, lúc này lại lắng nghe Trần Ninh kể lại chỉ tiết toàn bộ sự việc.
Đặc biệt là sau khi nghe những lời nói và việc làm quá đáng của Hoàng Hải Sinh, ông trợn mắt nhìn chằm chằm tức giận.
Ông quay đầu lại nhìn Hoàng Hải Sinh bên cạnh, nụ cười trên khuôn mặt già nua sớm đã biến mắt, thay vào đó là một trận tức giận.
Ông gầm lên: “Hoàng Hải Sinh!”
Hoàng Hải Sinh vội vàng hoảng loạn nói: “Sư phụ, có đệ tử Cát Vi Dân tức giận nói: “Đừng gọi tôi là sư phụ nữa, tôi không có học sinh như cậu!”
“Năm đó khi tôi dạy các cậu y thuật của mình, điều đầu tiên tôi nói với các cậu là phải học y đức trước rồi sau đó mới là y thuật. Trước tiên hãy học làm người, sau đó mới là học chữa bệnh.”
“Điều mà tôi không ngờ là cậu vậy mà lại làm chuyện xấu xa như vậy, mặt mũi của lão phu đã bị cậu làm cho mắt sạch rồi.”
Hoàng Hải Sinh không nhịn được nữa, quỳ xuống trước mặt Cát Vi Dân, run rẫy nói: “Sư phụ, con….”
Cát Vị Dân lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là sư phụ nữa. Từ nay về sau, cậu đã bị tôi đuổi ra khỏi sư môn, cậu cũng không còn là học sinh của tôi nữa.”
“Tương lai, cậu cũng không được mang cái danh học trò của tôi đi gây thị phi khắp nơi, tôi sẽ công khai cắt đứt quan hệ sư đồ với cậu, cậu hãy tự giữ mình!”
Bùm!
Hoàng Hải Sinh như bị sét đánh!
Khuôn mặt ông ta lập tức xám xịt và tuyệt vọng.
Hành y phải có đức!
Những lời Cát Vi Dân nói, nghe vào tai Hoàng Hải Sinh, giống như sắm sét trên bầu trời.
Chiến Thần Bắc Cảnh, Ngọc Quý Trung Hoa, đó không phải là thiếu soái sao!
Phụt!
Hoàng Hải Sinh nghĩ đến người mà ông ta đắc tội thực sự là vị chỉ thiếu soái phụ trách 300..
binh lính ở phía bắc, máu của ông ta sôi trào dữ dội, không nhịn được trực tiếp nôn ra máu.
Cát Vi Dân nhìn Hoàng Hải Sinh đang quá hoảng sợ, lạnh lùng nói: “Cậu đã biết lợi hại trong đó rồi thì sau này cúp đuôi mà làm người, tự bảo vệ tốt bản thân đi!”
Rất nhanh! Cả nhà chịu khó tìm nguồn như hình đọc khích lệ nhóm nhé! Nếu nhiều người đọc nhóm sẽ có nhiều động lực lên chương tốt hơn! Cám ơn cả nhà!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình đã bố trí cảnh sát hộ tống và liên hệ với bệnh viện chuẩn bị.
Họ cùng Lão Dược Thần đến bệnh viện chẩn đoán và điều trị cho những người thử nghiệm đang nguy kịch.
Lão Dược Thần chính là Lão Dược Thần, ông nhanh chóng đưa ra kết luận, vần đề của người thử thuốc không phải do thuốc chữa bệnh ung thư gan, mà là do người nào đó đã hạ độc!
“Hạ độc!”
Trần Ninh, Tống Sính Đình và các nhân viên y tế tại hiện trường đều trầm giọng thốt lên.
Lão Dược Thần gật đầu: “Là một loại độc tố rất hiếm. Độc tố này đặc tính rất mạnh nhưng rất khó tra ra, kiểm tra tổng quát của bệnh viện cũng khó phát hiện ra.”
“Hơn nữa chất độc này có thể nhanh chóng làm hỏng gan, cuối cùng dẫn đến hoại tử gan hoàn toàn khiến cho người chết vì suy gan.”
Trần Ninh sằm mặt sau khi nghe những lời này: “Xem ra có người đang cố ý hãm hại tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi, có ý hạ độc để gi3t ch3t người thử nghiệm, sau đó đổ lỗi cái chết của người thử nghiệm là do thuốc điều trị ung thư gan, vu oan cho thuốc điều trị ung thư gan của chúng tôi!”
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, tự hỏi kẻ nào lại táo tợn đến mức muốn giết người thử nghiệm rồi đổ tội cho Ninh Đại.
Tống Sính Đình vội vàng hỏi Cát Vi Dân: “Lão Dược Thần, nếu ông đã phát hiện người thử thuốc là do trúng độc, vậy ông có thể cứu anh ta không?”
Cát Vi Dân cười nói: “Đương nhiên, nếu không thì cái danh Dược Thần này của tôi chỉ là hư không mắt, ha ha ha.”
Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác đều cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe thấy vậy.
Nếu Lão Dược Thần đã có khả năng giải cứu người thử nghiệm và làm sáng tỏ sự thật, tập đoàn Ninh Đại sẽ có thể tồn tại được sau cuộc khủng hoảng danh tiếng thuốc điều trị ung thư gan lần này.
Cát Vi Dân là người nghiêm khắc và ký luật nên đã hành động ngay lập tức, tự mình pha chế thuốc và giải cứu người thử nghiệm càng sớm càng tốt.
Vào buổi chiều, tình trạng của người thử nghiệm đã được cải thiện, đã hồi phục sau tình trạng hôn mê.
Cát Vi Dân mỉm cười và nói với vợ chồng Trần Ninh: “Trong hai ngày, tất cả các chất độc trong cơ thể anh ấy sẽ được loại bỏ, hoàn toàn chữa lành.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình đều trịnh trọng cảm ơn Cát Vi Dân!
Cát Vi Dân được vợ chồng thiếu soái hết lời khen ngợi thì vui mừng đến mức cười rộng đến tận mang tai.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Ninh đột nhiên vang lên.
ID người gọi là một số điện thoại không quen!
Trần Ninh trả lời điện thoại: “Xin chào, ai vậy?”
Một giọng nói đắc thắng vang lên từ điện thoại di động: “Nhóc Trần Ninh, tôi là tam gia gia của cậu, Trần Phiệt tam gia, Trần Công Cảẳn!”
Trần Ninh nghe đến Trần Phiệt tam gia!
Anh bình tĩnh nói: “Lại là ông, lần này lại có chuyện gì sao?”
Trần tam gia cười lạnh nói: “Trần Ninh, chuyện trước đây, tôi nghĩ chúng ta đều là họ Trần, cho nên tôi không tính toán với cậu.”
“Tôi lần này gọi điện thoại là để giúp cậu.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Ý của ông là gì?”
Trần tam gia đắc thắng nói: “Tôi nghe nói rằng đơn xin cấp số phê duyệt thuốc quốc gia cho thuốc điều trị ung thư gan của cậu đã bị từ chối, và có một người thử nghiệm uống thuốc điều trị ung thư gan của cậu sắp chết. Cậu đã đầu tư rất nhiều tiền của và tâm huyết vào dự án thuốc điều trị ung thư gan này mà lại xuất hiện nguy cơ to lớn như vậy!”
Trần Ninh sầm mặt xuống: “Làm sao ông lại biết nhiều như: vậy, có phải chính là Trần Phiệt các ông tìm người gây khó dễ cho việc xin số phê duyệt thuốc quốc gia của chúng tôi, cũng là Trần Phiệt các ông tìm người hại người thử thuốc của chúng tôi phải không?”
Trần tam gia không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Ông ta chỉ cười lạnh nói: “Trần Ninh, chúng tôi có thể giúp cậu cứu người thử thuốc, cũng có thể giúp cậu nộp đơn xin được số phê duyệt thuốc quốc gia, nhưng cậu phải trả giá.”
Người hạ độc là Trần Phiệt, Trần Phiệt đương nhiên có thuốc giải độc.
Trần Phiệt cũng là người đã làm khó việc xin phê duyệt thuốc quốc gia của Ninh Đại. Đương nhiên, Trần Phiệt cũng có thể khiến Ninh Đại đăng ký thành công số phê .
duyệt thuốc quốc gia.
Ánh mắt Trần Ninh lóe lên một tia lạnh lùng, anh cố ý hỏi: .
“Giá cả thế nào?”
Trần tam gia cười nói: “Chúng tôi muốn có 51% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại!”
Trần Ninh cười lạnh: “Ha ha, các người đúng là đang mộng tưởng ngu ngốc!”
“Cút đi, chúng tôi có thể điều trị cho người thử nghiệm, có thể xử lý chuyện xin số hiệu thuốc quốc gia, không cần ông giúp.”
“Nhưng các ông giở trò sau lưng tôi thì phải cẩn thận chút, bởi vì sau này tôi sẽ tính sổ với các ông, sợ rằng lúc đó các ông sẽ không thể gánh nỏi hậu quả.”
Trần tam gia tức giận nói: “Nhóc con, cậu thật sự đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”
“Hiện tại tôi đã thả lời, các cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể xin được số hiệu thuốc quốc gia, còn có người thử nghiệm chết rồi, các cậu cứ chờ vướng vào.
vòng xoáy của dư luận đi.”
“Hai tin tức xấu truyền ra, các cậu ngồi đó mà chờ giá cổ phiếu giảm mạnh, sau đó Trần Phiệt chúng tôi sẽ mua lại Ninh Đại của cậu với giá thấp nhát.”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Ha ha, chúng ta cứ chờ xeml”