Chương 462: Nữ Thần Giới Kinh Doanh
Đinh Chí Viễn và Đỉnh Văn Bác bị bắt đi!
Vương Đạo Phương cũng dẫn các tướng sĩ rút lui, cảnh báo phòng không cũng ngừng, tất cả trong thành phố đều trở lại bình thường.
Rất nhiều người dân đều đồng loạt bàn bạc xem chuyện là thế nào?
Tiểu khu Giang Tân, phòng khách trong nhà.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, cũng như Tống Sính Đình mặc áo ngủ và còn buồn ngủ Tống Sính Đình, đều đang hỏi Trần Ninh, có chuyện gì xảy ra vậy?
Trần Ninh cười nói: “Lúc đầu con còn tưởng có chuyện gì, sau đó mới biết, đây là một cuộc diễn tập phòng không của thành phố Trung Hải.”
Cả nhà Tống Sính Đình vẫn không tin lắm: “Thật à, nhưng lúc ấy sao lại có cả đám binh lính bao vây chúng ta, sau đó lại có rất nhiều chiến sĩ quân chính quy vây quanh nơi này?”
Trần Ninh cười nói: “Thật ạ!”
“Đây là một cuộc diễn tập phòng không chống khủng b0 những người lính giả làm kẻ địch đột nhập, mà quân chính quy thì nhanh chóng phản ứng, bước đến đối phó với kẻ địch.”
“Đây là một cuộc diễn tập phòng không chống khủng b0, quân đội nhanh chóng phản ứng, còn có nhân dân toàn thành phố tham dự.”
Trần Ninh vừa nói dút lời, TV trong phòng khách đã chuyển hình ảnh, đã thấy người dẫn Chương trình của kênh truyền hình địa phương nói: “Cập nhật tin tức mới nhất, đêm nay thành phố chúng ta tiền hành diễn tập phòng không đột xuất.”
“Lần diễn tập này giả định tình huống kẻ địch xâm nhập, quân đội địa phương nhanh chóng phản ứng, bất ngờ ứng đối cùng nhân dân toàn thành phó…”
“Theo thị trưởng Chu Nhược Thụ và tướng quân Vương Đạo Phương, lần diễn tập phòng không chống khủng b0 này vô cùng thành công…”
Cả nhà Tống Sính Đình thấy TV có tin tức, lúc này mới tin lời Trần Ninh mà không nghi ngờ.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều dở khóc dở cười.
Tống Trọng Bân cười khổ: “Hóa ra là diễn tập, ba còn nói sao tự nhiên nhảy ra một đám binh lính võ trang định tới bắt con rễ chúng ta kìa!”
Mã Hiểu Lệ cũng gật đầu: “Đúng thế, cũng khiến mẹ sợ muốn chết.”
“Bọn họ cũng thật là, diễn tập thì diễn tập, cũng chả nhắc tới trước để chúng ta liệu, lúc ấy còn khiến mẹ lo lắng muốn chết.”
Tống Sính Đình nói: “Ba mẹ, lãnh đạo thành phố và thủ trưởng quân đội muốn cử hành diễn tập, tất nhiên diễn tập càng giống thật càng tốt chứ!”
: Đồng Kha ngồi trên sô pha không nói gì, nàng đôi mắt xoay quanh.
Cô nghĩ thầm: Diễn tập cái gì, mình thấy dám chắc là tên Đỉnh Văn Bác kia mời bác cả của anh ta tới gây hắn với anh rễ, chẳng qua không biết đám Định Văn Bác nằm mơ cũng chưa ngờ được anh rễ lại là thiếu soái, cuối cùng ăn khổ!
Cô sùng bái nhìn Trần Ninh như fan cuồng, nghĩ thầm:Anh rễ mình đúng là lợi hại, một cuộc điện thoại đã điều động hai sư đoàn, thật sự quá trâu bò.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Ninh đã sáp nhập tài nguyên của Trần gia và Ninh Đại.
Tập đoàn Ninh Đại có một số tiền cực lớn của Trần gia đầu tư, hơn nữa còn có hạng mục thuốc đặc trị ung thư gan của Trần gia, giá trị trên thị trường đã lên tới hai trăm tỷ!
Vì Trần Ninh chuyển cổ phần của Trần gia và chính anh đến tên Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình hiện giờ đã có tám mươi phần trăm cỗ phần tập đoàn Ninh Đại, tất nhiên là trở thành chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, đồng thời kiêm tổng giám đốc.
Trong lúc nhất thời, Tống Sính Đình trở thành chủ đề mới của giới kinh doanhl Trước kia cô chỉ được gọi là nữ thần của giới kinh doanh thành phố Trung Hải, hiện giờ cô đã được gọi là nữ thần của giới kinh doanh Giang Nam.
Các tờ báo kinh doanh, báo thời trang và các hãng truyền thông thương nghiệp đều đồng loạt đưa tin về cô.
Tên cô đã chính thức được giới kinh doanh biết đến, xem như thực sự bước vào vòng kinh doanh hàng đầu Hoa Hạ!
Thành phố Bắc Phương Phụng Thiên, trang viên Lý Phiệt.
Trong nhà ăn rộng lớn xa hoa như cung điện, gia chủ tân nhiệm của Lý Phiệt, Lý Tử Thần, mặc âu phục trắng và đang ăn bữa sáng.
Xung quanh có mười mấy thuộc hạ và người hầu, cung kính hầu hạ như hầu hạ vua chúa.
Trong tay Lý Tử Thần cầm một tờ báo thương nghiệp, tiêu đề hôm nay là: Tống Sính Đình, một ngôi sao mới nổi của giới kinh doanhl Trên ấy ngoại trừ ảnh chụp Tống Sính Đình mặc trang phục công sở, trang nhã cao quý.
Còn kể lại việc Tống Sính Đình quản lý tập đoàn Ninh Đại, lấy tốc độ tên lửa mà thay đổi từng ngày.
Từ một công ty nhỏ với tài sản máy tỷ, trong một thời gian ngắn ngủi, đã quật khởi thành một tập đoàn nỗi tiếng thế giới.
Tập đoàn Ninh Đại hiện giờ có sản phẩm vắc-xin phòng ung thư gan, còn có thuốc đặc trị ung thư gan sắp tung ra thị trường.
ỳ Chuyên gia trên tờ báo dự đoán, tập đoàn Ninh Đại rât nhanh sẽ thay thế Lý Phiệt, trở thành công ty y dược dẫn đầu mới của Hoa Hạ, thậm chí trở thành tập đoàn sản xuất thuốc nỗi tiếng thế giới.
Lý Tử Thần thấy thế, đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, khóe miệng cong lên: “A, thay thế Lý Phiệt chúng ta, trở thành kẻ dẫn đầu sản xuất thuốc tiếp theo của Hoa Hạ?”
Lý Tử Thần cười lạnh, ném báo lên bàn cơm, sau đó giơ tay cầm ly cà phê trên bàn.
Vừa lúc, một người hầu mang bình cà phê, đang thêm cà phê cho anh ta.
Lý Tử Thần này tự dưng gio tay lại, khiến người hầu không cần thận đổ cà phê vào tay áo âu phục màu trắng của anh ta.
Hầu gái thấy vậy, sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, cuống quít cầm lấy khăn ăn, muốn lau vết cà phê trên âu phục của Lý Tử Thần.
Cô liên tục xin lỗi: “Anh Lý, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…”
Lý Tử Thần rút tay, liếc nhìn hầu gái rồi mỉm cười: “Không sao, kiếp sau chú ý chút là được.”
Hầu gái nghe vậy thì sửng sốt, còn không kịp phản ứng.
Lý Tử Thần đã cầm lấy dao ăn trên mặt, phóng dao như chớp Xoetl 7 Dao ăn sắc bén, cắt yết hầu của hầu gái trong chớp mắt, hai tay cô che cổ, rồi ngã vào vũng máu…
Lý Tử Thần ném dao ăn xuống, cầm lấy khăn ăn màu trắng xoa tay và ống tay áo, lạnh lùng sai những thuộc hạ xung quanh: “Cha tôi đã qua bốn chín ngày, các anh lập tức chuẩn bị, tôi muốn đích thân đi Trung Hải ở Giang Nam, báo thù cho cha.”
Các thuộc hạ quanh đó đồng thanh nói: “Vâng, anh Lý!”
Lý Tử Thần nhìn thoáng qua Tống Sính Đình ở mặt báo trên bàn, cười lạnh: “Thay thế Lý Phiệt chúng ta, trở thành công ty sản xuất thuốc dẫn đầu Hoa Hạ tiếp theo?”
“Ha ha, e rằng đang góp nền móng cho Lý Phiệt chúng ta thì có!”
“Vắc-xin và thuốc đặc trị ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại, tôi đều định rồi!”
Tính cách Lý Tử Thần tàn nhẫn, thích giết chóc thành quen, hơn nữa còn làm việc như sắm rền gió cuốn.
Mệnh lệnh của anh ta vừa nói ra không bao lâu, rất nhiều tay chân đắc lực của Lý Phiệt và đông đảo thuộc hạ đã tập kết xong.
Trưa hôm đó, anh ta dẫn theo đám thuộc hạ, đi chuyên cơ, đến thành phố Trung Hải.
Thành phố Trung Hải, sảnh lầu một của tập đoàn Ninh Đại.
Tụ tập rất nhiều phóng viên đến từ các tờ báo lớn, còn có các kênh truyền hình, internet truyền thông.
Hoá ra hôm nay Tống Sính Đình lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, triệu tập họp báo với bên ngoài.
Cô tuyên bố thuốc đặc trị ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại, “Thanh Ninh”, đã thử nghiệm thành công trên cơ thể người, bước tiếp theo chính là chuẩn bị xin cấp phép kiểm tra đo lường của Cục thực phẩm và dược phẩm.
Tống Sính Đình nói với các phóng viên tại hiện trường: “Có lẽ không cần bao lâu, thuốc ung thư gan Thanh Ninh sẽ chính thức tung ra thị trường, lúc đó sẽ là phúc âm của những người bệnh ung thư gan.”
Các phóng viên tại đó đã không nhịn được, đồng loạt kinh hô.
Sau đó mọi người kích động đưa ra các loại câu hỏi, nhất là giá cả mua thuốc ung thư gan.
Tống Sính Đình mỉm cười giải thích: “Thuốc ung thư gan Thanh Ninh, là tâm nguyện của cha chồng tôi, ông Trần Hùng.”
“Loại thuốc này, khi người Hoa Hạ chúng ta mua sắm, nhất định sẽ có giá cả thấp nhất!”
“Mục đích của loại thuốc này là để cứu chữa thêm nhiều người bệnh, người bệnh Hoa Hạ dùng loại thuốc này, giá cả sẽ vô cùng thấp.”
Lập tức có phóng viên đặt câu hỏi: “Chủ tịch Tống, vậy tập đoàn Ninh Đại của các cô không kiếm tiền sao?”
Tống Sính Đình mỉm cười nói: “Mục tiêu của chúng tôi là thị trường nước ngoài!”
“Rất nhiều thuốc của nước ngoài, bán rất rẻ ở nước ngoài, khi nhập khẩu vào Hoa Hạ chúng ta thì giá cả lại vô cùng quý.”
“Thuốc ung thư gan của Hoa Hạ chúng ta sẽ bán giá thấp cho đồng bào Hoa Hạ, nhưng khi xuất khẩu đi nước ngoài, giá cả sẽ không quá thấp.”
Các phóng viên lúc này đồng loạt kích động nói: “Cô Tống thật sự là thiên thần của Hoa Hạ chúng ta!”
Lúc này Tống Sính Đình chú ý đến hiện trường có một người đàn ông mặc âu phục màu trắng.
Bên canh anh ta còn có một đám thuộc hạ, anh ta còn đang cười như không cười mà nhìn cô, lại còn giơ tay lên.
Tống Sính Đình giơ tay ý hỏi: “Quý ngài mặc âu phục trắng, anh có câu hỏi gì muốn hỏi sao?”
Người đàn ông mặc âu phục trắng đúng là Lý Tử Thần.
Ánh mắt của mọi người tại đó đều hướng về phía anh ta.
Khóe miệng anh ta hơi cong lên, cười như không cười: “Tôi không có câu hỏi, tôi chỉ muốn nói một tiếng với cô, tôi thích vắc-xin phòng ung thư gan và thuốc chữa ung thư gan của các cô, hơn nữa tôi còn thích cô.”
“Nhân đây bổ sung một câu, thứ mà Lý Tử Thần tôi thích, chưa bao giờ không chiếm được.”