Chương 461: Đừng Quỳ Gối Khóc Trước Mặt Tôi

“Ha ha, tôi không nghe lầm chứ, tên này nói muốn điều động hai sư đoàn bộ binh đến đây?”

“Hi hi, nói anh ta béo, anh ta thật sự ho ral”

Mấy tên thuộc hạ đắc lực của Đinh Chí Viễn không kìm được mà cười nhạo hi hi ha ha.

Đỉnh Văn Bác cũng mở miệng: “Bác cả, dây dưa với bọn họ làm gì, cứ ra lệnh thẳng cho đám lính dưới tay bác đi, bắt hết chúng là được.”

Đinh Chí Viễn lại cười tủm tỉm nói: “Không không không, bác muốn chờ đủ mười lăm phút ở đây.”

“Bác muốn xem thử anh ta làm sao để bác mở rộng tầm mắt, làm sao điều động hai sư đoàn bộ binh đến đây, ha ha ha.”

Toàn bộ thuộc hạ của ông ta đều đồng loạt cười to, khinh thường nhìn Trần Ninh.

Ai cũng biết, bộ trưởng Đinh đang cố tình trêu chọc Trần Ninh, để cuối cùng anh không thể xuống đài.

Trần Ninh tràn ngập bình tĩnh, khóe miệng hơi cong lên, nghiền ngẫm nhìn về phía đám người Đỉnh Chí Viễn.

Đỉnh Chí Viễn thấy dáng vẻ này của Trần Ninh, cười lạnh: “A, còn giả bộ như chả có gì lạ, kiểu như anh ta thật sự có thể điều động quân đội vậy.”

Định Văn Bác nhìn đồng hồ, cười hì hì: “Hiện giờ đã hơn mười phút, cách mười lăm phút mà anh ta nói cũng chỉ còn vài phút, cái gọi là hai sư đoàn bộ binh đâu?”

Đúng lúc này!

Bỗng nhiên phòng không của Hải Thị cảnh báo, nhưng lại điên cuồng kêu lên.

Cảnh báo phòng không bình thường sẽ không vang. Thường thì chỉ khi thành phố gặp tấn công hay thực hiện diễn tập gặp phải tấn công, cảnh báo phòng không mới vang lên.

Cơ bản, trước kia Hải Thị đều phải thực hiện một đọt diễn tập phòng không toàn thành phố hàng năm!

Nên toàn bộ các cư dân của Hải Thị hiểu rất rõ, một khi cảnh báo phòng không vang lên, có nghĩa là giới nghiêm toàn thành phó.

Tất cả mọi người phải về nhà, ngoài quân nhân, bất kỳ ai cũng không được đi lại trên đường.

Định Chí Viễn và Đinh Văn Bác, cũng như các chiến sĩ của doanh trại chuẩn bị ở đây, nghe tiếng cảnh báo phòng không vang lên, bọn họ đều sững người.

Định Chí Viễn không biết làm sao, dò hỏi cấp phó bên cạnh: “Sao lại thế này, đêm hôm khuya khoát sao lại đột nhiên mở cảnh báo phòng không, gần đây thành phố Trung Hải chúng ta có sắp xếp diễn tập phòng không sao?”

Cấp phó cũng chả hiểu kiểu gì, tràn ngập mê mang ma nói: “Không nghe nói, lẽ ra nếu có diễn tập phòng không, bộ võ trang chúng ta chắc chắn đã nhận được thông báo từ sớm!”

Đỉnh Chí Viễn vừa giật mình vừa giận dữ: “Nhưng hiện giờ cảnh báo phòng không vang lên là thế nào, là nhân viên công tác làm sai khiến cảnh báo phòng không vang lên, hay là có tình huống đột ngột à?”

Cấp phó vội vàng nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi văn phòng thành phố hỏi chuyện một chút…”

Nhưng bọn họ còn chưa kịp gọi điện thoại dò hỏi tình huống cụ thể.

Trên trời nơi xa bay đến hai chiếc máy bay chi3n đấu mới nhất, chúng bay ở tầng trời thấp, lướt qua đỉnh đầu mọi người, gào thét ầm ầm.

Tiếp theo, trên bầu trời nơi xa truyền đến tiếng máy bay trực thăng phạch phạch phạch.

Sau đó đã thấy không ít máy bay trực thăng vũ trang lấp loé tín hiệu, như mây đen che che trời bay về phía tiểu khu Giang Tân.

Ăm ầm àm!

Máy chiếc xe tăng bọc thép loại nhẹ phù hợp tác chiến trong thành phố, giơ nòng pháo, ầm ầm xuất hiện trong tiểu khu Giang Tân, hùng hỗ bao vây bên này.

Sau đó còn có mấy chục chiếc xe việt dã vũ trang trang bị súng máy tốc độ cao, lính điều khiển súng máy trên đó đều nhắm súng máy ngay vào đám người Đinh Chí Viễn.

Lộc cộ!

c Nơi xa là tiếng giày lính chỉnh tề giẫm xuống đất, thế mà lại là rất nhiều quân chính quy mang súng tự động. Họ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước nghiêm, vây lấy bên này như sắt thép ập đến.

Đinh Chí Viễn và Đinh Văn Bác, cũng như những binh lính hậu cần ở đó, cả đám đều hoàn toàn sững người.

Định Văn Bác tái cả mặt, cả người không kiềm được mà run rẩy, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn mà run rẩy nói: “Bác, bác cả, thật sự tới, Trần Ninh vậy mà thật sự gọi điện thoại điều quân đội đến đây.”

Đinh Chí Viễn cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ muốn chết!

Ông ta run như cầy sấy, mồ hôi tuôn ra như mưa, run giọng nói: “Sao có thể, có thể như vậy…”

Lúc này, một chiếc xe chỉ huy xuất hiện.

Một người đàn ông trung niên mặc quân phục thiếu tướng đứng trên xe chỉ huy, đúng là Vương Đạo Phương.

Vương Đạo Phương cầm loa quân dụng trong tay, quát lớn: “Phong tỏa hiện trường!”

Lập tức, hai sư đoàn bộ binh tại hiện trường, tông cộng hơn hai mươi ngàn chiến sĩ, trực tiếp hoàn toàn phong toả toàn bộ tiểu khu Giang Tân.

Vương Đạo Phương nhanh chóng gọn gàng nhảy từ trên xe chỉ huy xuống rồi chạy chậm thẳng đến đây.

Định Chí Viễn thấy Vương Đạo Phương, ráng nặn ra một nụ cười gượng ép, định bước lên đón Vương Đạo Phương.

Nhưng ông ta vừa mới đi hai bước, lập tức đã bị các chiến sĩ của sư đoàn bộ binh ở hiện trường dùng súng tự động, đầy ép về, còn bị nghiêm khắc cảnh cáo: “Đứng tại chỗ!”

Đỉnh Chí Viễn đỏ mặt lên!

Ông ta là bộ trưởng quản lý quân hậu cần có võ trang, không hề có tí mặt mũi nào trước mặt quân chính quy.

Chỉ thấy Vương Đạo Phương chạy chậm thẳng đến trước mặt Trần Ninh, sau đó đứng nghiêm, cực kỳ nghiêm túc giơ tay chào Trần Ninh, lớn tiếng nói: “Báo cáo thủ trưởng, chỉ huy quân khu thành phố Trung Hải, tỉnh Giang Nam, Vương Đạo Phương!”

“Phụng mệnh suất lĩnh hai sư đoàn 146, 147 bộ binh đến khu vực tác chiến được chỉ định, xin thủ trưởng tiến hành chỉ thị tiếp theo.”

Trần Ninh khoanh tay đứng, thản nhiên phân công: “Tiến vào trạng thái chuẩn bị tác chiến!”

Vương Đạo Phương: “Tuân lệnh!”

Lập tức, hiện trường vang lên một loạt tiếng lên đạn răng rắc.

Toàn bộ pháo của xe tăng, súng máy tốc độ cao của xe việt dã vũ trang và máy bay trực thăng trên không đều nhắm chuẩn đám người Đinh Chí Viễn.

Tuy lòng Đinh Chí Viễn đã tuyệt vọng, nhưng ông ta còn chưa hoàn toàn hỏng mắt.

Nhưng Đinh Văn Bác lại không được, anh ta thấy cảnh này, lập tức sợ tới mức hai chân nhũn ra, ngã ngồi bùm dưới đất.

Một luồng mùi hôi của phân và nước tiểu thoát ra từ trên người anh ta, thế mà anh ta lại bị dọa đến mức đại tiểu tiện mắt khống chế.

Vương Đạo Phương nhìn đám người Đinh Chí Viễn đang hoàn toàn bị bao vây, run bần bật quát: “Giải trừ vũ khí của bọn họi”

Lập tức, các cây súng trường kiểu cũ của thuộc hạ Đinh Chí Viễn đã bị cướp lại hết.

Lúc này Trần Ninh mang theo đám người Vương Đạo Phương, Điễn Chử đi đến.

Trần Ninh nhìn Đinh Chí Viễn tràn đầy kinh sợ, môi trắng bệch, lại nhìn xem Đinh Văn Bác ngã ngồi dưới đất, đại tiểu tiện mất khống chế.

Trần Ninh cười lạnh: “Hai người các anh làm sao vậy, không phải muốn mở rộng tầm mắt sao, sao lại vô dụng như vậy?”

Định Văn Bác bò dưới đất, than thở khóc lóc, liên tục dập đầu rồi nói: “Anh Trần, tôi sai rồi, ta biết sai rồi.”

“Tôi có mắt không tròng, cầu xin anh đại nhân không nhớ quá khứ tiểu nhân, xem tôi như cái rắm mà thả đi!”

Định Chí Viễn cũng run rẩy giơ tay chào Trần Ninh: “Chào, chào thủ trưởng…”

Trần Ninh cười lạnh: “Đừng gọi tôi là thủ trưởng!”

“Lúc nãy ông nói tôi là hàng giả kìa, hơn nữa ông còn nói tôi bán đứng bí mật quốc gia, là gián điệp của nước ngoài!”

“Ông mang theo thuộc hạ của cả doanh trại hùng hỗ muốn tới bắt tôi, tôi trong mắt ông là thủ trưởng gì được?”

Vương Đạo Phương nghe vậy, khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ, mắt toé lửa giận, trầm giọng nói: “Đinh Chí Viễn, ông thật là thật to gan.”

“Ông thế mà có can đảm vu oan thiếu soái, còn dám tự tiện điều động quân hậu cần đi bắt người, ông là muốn phản à!”

Đinh Chí Viễn trực tiếp quỳ bụp xuống.

Ông ta khóc nức nở, run giọng nói: “Thiếu soái, tướng quân Vương, tôi biết sai rồi…”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Biết sai mà có tác dụng, vậy còn cần kỷ luật quân đội và pháp luật làm gì!”

Định Chí Viễn nghe vậy thì hồn phách bay mát, cái kiểu này coi bộ là định đưa ông ta đi nghiêm khắc xử lý!

Ông ta lập tức bò đến trước mặt Trần Ninh, muốn ôm chân anh xin tha.

Bởi vì chỉ khi Trần Ninh buông tha cho ông ta, ông ta mới có thể tránh một kiếp.

Nhưng Trần Ninh lại lập tức tránh đi.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đừng quỳ gối khóc trước mặt tôi, dáng vẻ uất ức này không xứng với bộ quần áo này của ông!”

Trần Ninh ra lệnh: “Người đâu, lột quần áo của ông ta, sau đó bắt lại với cả Đinh Văn Bác, nghiêm túc xử lý.”

“Các chiến sĩ hậu cần, toàn bộ gia tăng quản lý, tiến hành chỉnh đốn, cải cách, về sau không được lại xuất hiện loại chuyện này.”

Vương Đạo Phương nói: “Tuân lệnh!”

Định Chí Viễn và Đinh Văn Bác nghe vậy, hối hận vô cùng, hai người bọn họ biết, lần này hoàn toàn tiêu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play