Chương 350: Phật Đạo Song Tỉnh
Tống Sính Đình sợ hãi trừng mắt nhìn Long Tả Quyền: “Ông Long, ý các người là sao?”
Long Tả Quyền thản nhiên hỏi: “Thật không thú vị. Mà nhân tiện, tôi muốn hỏi các người có biết Long Tại Điền con trai của tôi không?”
Tống Sính Đình đang rất tức giận với hành vi của Long gia. Cô không biết bất kỳ Long Tại Điền nào, thậm chí là chưa nghe qua.
Cho nên, cô lạnh lùng nói: “Không biết, ông Long, xin ông đừng đổi chủ đề. Các người định giở trò gì vậy?”
Khi Long Tả Quyền nhìn thấy Tống Sính Đình phủ nhận việc quen biết con trai mình. Trong mắt ông ta hiện lên một tia sát khí, ông ta cười nói: “Không có giờ trò gì cả. Tôi muốn đại lý vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại ở phía bắc được chia 90% lợi nhuận thôi mà.”
Tống Sính Đình thẳng thừng từ chối: “Thật xin lỗi, yêu cầu của ông quá vô lý. Chúng tôi không thể chấp nhận.”
Long Tả Quyền nhướng mày giễu cọt: “Thế à, vậy các người đừng hòng ra khỏi đây.”
Trần Ninh vốn vẫn im lặng nãy giò, liền bình tĩnh đứng lên. Anh nhàn nhạt nói: “Nếu chúng tôi nhất định rời đi thì sao?”
Long Tả Quyền nhìn Trần Ninh. Ông không nói chuyện, mà chỉ “ha ha” hai tiếng lạnh nhạt.
Tại quán tra, Long Phi của Long gia lập tức hiểu ý. Hắn tiến lại gần Trần Ninh hai bước, duỗi cánh tay phải cơ bắp mạnh mẽ ra, khoác lên vai Trần Ninh rồi cười toe toét nói: “Cậu nhóc, mày ngồi xuống cho taol “
Long Phi vừa nói, tay phải vừa đột nhiên dùng sức, muốn trực tiếp đè Trần Ninh ngồi xuống ghé.
Hắn ta có một thân hình cường tráng và cánh tay phải đầy sức mạnh. Chỉ với một lực ấn, là có thể khiến cả con trâu quỳ xuống.
Tuy nhiên, dáng người Trần Ninh cũng vững như bàn thạch.
Dưới lực ép mạnh mẽ của hắn mà anh vẫn không động đậy.
Gì?
Con ngươi Long Phi đột nhiên mở to, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngồi xuống cho ông đây!”
Long Phi lại gầm lên một tiếng, tay phải đặt ở trên vai Trần Ninh. Dùng hết sức lực, cố gắng nhấn Trần Ninh ngồi xuống ghế.
Trần Ninh vẫn bình chân như vại mà đứng yên tại chỗ.
Long Phi đã dùng hết sức làm trò cười trước mặt Trần Ninh.
Trần Ninh nhếch miệng cười nhẹ: “Giỡn đủ chưa?”
Cái gì?
Long Phi nghe câu nói của Trần Ninh. Hai mắt hắn lại trợn to, miệng mồm thì ngoác ra.
Trần Ninh gạt tay Long Phi ra. Sau đó đặt tay lên vai Long Phi, dùng một chút sức, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”
Long Phi lập tức cảm thấy được sức nặng tử tay Trần Ninh. Nó nặng hơn cả núi, rồi đè đầu gối của hắn, quỳ xuống mặt đất cứng.
Bùm!
Hai đầu gối của Long Phi đập mạnh xuống đất. Cùng với đó là tiếng xương gãy nhẹ, cả hai đầu gối của hắn đã gãy xương.
“AI”
Long Phi mặt mũi tràn đầy đau đớn, thống khổ kêu lên.
Trần Ninh bay người tung cú đá khiến Long Phi bay xa như một quả bóng.
Bùm!
Cả người Long Phi đập thẳng vào tường. Trên tường xuất hiện một cái trũng cực lớn, xung quanh chỗ trũng có nhiều vết nứt như mạng nhện.
Cơ thể Long Phi chậm rãi trượt xuống tường, trên tường để lại vết máu kinh người.
Long Tả Quyền lúc này choáng váng!
Mọi người trong Long gia cũng sững sờ không kém.
Ngay cả Tống Sính Đình và các giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại cũng bị sốc nặng.
Điều này quá tàn nhẫn!
Long Tả Quyền còn chưa kịp hoàn hồn. Trước mặt ông ta hiện lên một bóng người lóe lên. Là Trần Ninh đã xuất hiện ở trước mặt ông.
Tốc độ của Trần Ninh cực nhanh. Nhanh đến nỗi người của Long Tả Quyền và thuộc hạ của Long gia không kịp phản xạ.
Trần Ninh giơ tay lên. Từng bạt tay tát mạnh vào Long Tả Quyền.
Sau khi Long Tả Quyền bị đánh, mặt ông ta sưng lên, còn miệng thì chảy máu. Đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Long gia các người không là cái gì trong mắt tôi. Lần này tôi không tính sổ với các người. Nếu có lần khác, Long gia các người đợi ngày tới số đi!”
Hai má của Long Tả Quyền sưng lên. Vẻ mặt ông ta đầy sự uất ức.
Trên đời này lại có kẻ vênh váo đến thế. Anh ta dám đánh Long Phi tàn phế. Lại còn tát ông ta sưng cả má, nói không tính số nữa… Thật là quá vênh váo.
Tuy nhiên, việc Trần Ninh bất ngờ đánh bại tên máu mặt Long Phi của Long gia đã thực sự khiến Long Tả Quyền và băng nhóm của ông ta bị sốc.
Lúc này, dù là Long Tả Quyền hay thuộc hạ xung quanh, cũng đều sợ hãi nhìn Trần Ninh. Bọn chúng không ai dám lên tiếng, huống chỉ là xông lên làm gì đó.
Trần Ninh không thèm coi trọng Long gia. Sau khi dạy dỗ Long Tả Quyền, anh nói với Tống Sính Đình và những người khác: “Đi thôi!”
Tống Sính Đình, Đồng Kha và số giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại đều đã hoàn hồn trở lại.
Họ sợ sẽ lại xảy ra chuyện, nên vội vàng cùng Trần Ninh rời khỏi nơi này.
Từ trong trà lâu Phú Xuân đi ra, Trần Ninh và nhóm của mình lái xe trở về khách sạn nơi họ đang ở.
Trên đường đi, Tống Sính Đình thở dài: “Haiz, không ngờ Long gia lại lỗ m4ng thô lỗ như vậy, không có thành ý hợp tác gì cả.
Lại còn muốn ăn nhiều như thế, thật quá đáng.”
Trần Ninh cười nói: “Phía bắc còn nhiều gia tộc thế lực khác, chúng ta tìm người khác hợp tác mới đúng.”
Tống Sính Đình: “Ừ, xem ra chuyến đi ra bắc lần này không dễ dàng như chúng ta tưởng tượng!”
Trần Ninh cười nói: “Việc tốt thường hay gặp trắc trở. Nhưng anh rất tin tưởng vào sản phẩm vắc-xin ung thư gan của công ty. Sẽ có người biết thấu hiểu, quý trọng và hợp tác với ta thôi.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Ông xã, anh nói đúng…”
Tại bệnh viện, bác sĩ nói với Long Tả Quyền: “Anh Long, anh Long Phi bị thương rất nặng. Hai đầu gối đã bị gãy, xương hàm vỡ nát, não bị chắn thương nặng nè.”
Long Tả Quyền tức giận nói: “Đừng nói với tôi về thương tật, tôi chỉ muốn biết, có thể chữa khỏi không?”
Bác sĩ điều trị nói: Chữa mà khỏi cũng chảy nư0c dãi!”
Long Tả Quyền, Thôi Vệ Giang và các thuộc hạ khác đều rất sốc khi nghe điều này.
Những gì bác sĩ nói rõ ràng có nghĩa là ngay cả khi Long Phi được chữa khỏi, thì hắn cũng bị tàn phế.
Long Tả Quyền sắc mặt xanh mét, trong mắt lộ ra sự thù hận.
Thôi Vệ Giang hỏi: “Long lão gia, tôi phải làm sao?”
Long Tả Quyền cay đắng nói: “Chúng ta không thể tha thứ cho vợ chồng Trần Ninh. Đi về nhà tổ tiên của Long gia. Tôi xin gặp trưởng lão của Long tộc – Long Nhiếp, nhờ ông ấy làm chủ cho tôi.”
Long gia, nhà tổ tiên, hậu hoa viên.
Long Nhiếp, khoảng 60 tuổi, mặc áo vải. Đang ở trong gian nhà, thắp hương và chơi đàn.
Bên ngoài gian nhà, có một nhà sư trung niên đang mặc bộ đồ xanh giao đấu với một đạo sĩ trung niên mặc huyền y.
Nhà sư tên là Thôn Phật. Còn người đạo sĩ tên là Tử Dương.
Hai vị này là hai đệ tử hào môn của Long Nhiếp, được mệnh danh là Phật Đạo Song Tinh của Phật giáo và Đạo giáo. Đồng thời là hai cường nhân tuyệt thê danh chấn phương bắc.
Lúc này, Thôn Phật và Tử Dương đang giao đấu. Hai người đều đưa lòng bàn tay đầy ra.
Bùm!
Lòng bàn tay của cả hai đập vào nhau, vang lên một âm thanh nghẹt thở.
Sau đó, hai lòng bàn tay dính vào nhau.
Đôi mắt cả hai tròn xoe, trên cổ nổi gân xanh, vật vã vô hình.
Không khí xung quanh hai người đột nhiên bị biến dạng.
Bất chợt, một đàn chim sẻ bay ngang qua hai người, chúng đều chết bát đắc kỳ tử và rơi xuống như mưa.
Tất cả những con chim sẻ này đều bị xoắn lại và chết một cách đáng sợ.
Long Tả Quyền dẫn theo vài người của mình, vừa mới đi vào khu vườn sau nhà.
Ông tình cờ thấy Phật Đạo Song Tinh đang đánh nhau, đồng thời chứng kiến đám chim sẻ bị vạ lây mà chết thảm thương.
Đôi mắt ông ta mở to ngay lập tức, thể hiện sự ngạc nhiên và đầy ngưỡng mộ.
Thực lực của tộc trưởng Long Nhiếp không thể dò được. Hơn nữa, ngay cả hai thủ hạ của tộc trưởng cũng có năng lực kinh người như vậy.
Nhìn thấy Long Tả Quyền đi tới, Long Nhiếp dừng tiếng đàn.
Thôn Phật và Tử Dương cũng ngừng giao đấu.
Long Nhiếp nhẹ giọng nói: “Tả Quyền, cậu tới rồi!”
Long Tả Quyền cùng mấy người khác bước nhanh đến và quỳ bên ngoài gian bái đường, cung kính nói: “Tộc trưởng, con của tôi đã chết thê thảm. Cả nhà tôi bị ức hiếp rất thê thảm, xin hãy ông làm chủ cho tôi…”
Long Nhiếp khẽ cau mày: “Ở Ký Châu vẫn có người dám bắt nạt Long gia của chúng ta sao, có chuyện gì vậy?”
Long Tả Quyền kệ lại mọi chuyện.
Long Nhiếp híp mắt, nhàn nhạt nói: “Trong địa bà của chúng ta, không đến lượt bọn chúng lộng hành.”
“Tả Quyền, tôi sẽ cho Phật Đạo Song Tỉnh đi cùng ngươi để gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình.”
“Ông hãy lấy danh nghĩa Long gia, thu mua Tập đoàn Ninh Đại với giá thấp nhất. Nếu vợ chồng Trần Ninh không đồng ý, thì cứ đại khai sát giới.”
Long Tả Quyền trở nên phấn khích: “Tuân lệnh!”