Chương 349: Sư Tử Đại Khai Khẩu
Phòng khách Long gia.
Long Tả Quyền – chủ gia đình Long gia, đang thảo luận các vấn đề với các thành viên trong nhà và nhóm thuộc hạ có năng lực.
Thôi Vệ Giang – “tên quạt giấy” của Long gia, lịch sự nói: “Long gia, Trần Ninh và Tống Sính Đình của Tập đoàn Ninh Đại đã đến Ký Châu.”
“Họ hẹn ông gặp nhau ở trà lâu Phú Xuân lúc sáng mai để thảo luận về chuyện hợp tác kinh doanh giữa hai công ty.”
Long Tả Quyền vô cùng quan tâm đến sự hợp tác lần này với Tập đoàn Ninh Đại.
Nếu có thể thiết lập quan hệ đối tác kinh doanh với Tập đoàn Ninh Đại, việc bán vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại ở miền bắc sẽ do Long gia của họ chịu trách nhiệm, họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Long Tả Quyền nghe nói Trần Ninh và Tống Sính Đình đã đến Ký Châu, ông ta còn chưa kịp vui mừng.
Long Phi —- doanh nhân máu mặt của Long gia đã hừ lạnh một tiếng: “Hợp tác? Tôi cho rằng bọn họ đến đây tìm cái chết!”
Thôi Vệ Giang và Long Phi, một văn một vỏ, là cánh tay trái và phải của Long Tả Quyền.
Khi Long Tả Quyền và những người khác nghe những lời của Long Phi, tắt cả đều sững sờ.
Long Tả Quyền không khỏi cau mày hỏi: “Long Phi, ý cậu là có ý gì? Chúng tôi không hiểu. Trần Ninh và Tống Sính Đình, đang thay mặt Tập đoàn Ninh Đại đàm phán kinh doanh với chúng ta. Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Làm sao nói bọn họ tới đây tìm cái chết?
Long Phi vẻ mặt ủ rũ nói: “Anh hai, tôi vừa mới nhận được tin tức Tiêu Điền đã chết, là do Trần Ninh giết.”
Long Tại Điền là một trong những người con trai của Long Tả Quyền. Long Tại Điền ngày thường hư hỏng, luôn gây chuyện, có thói trăng hoa, hắn là đứa con mà Long Tả Quyền bắt mãn nhất.
Nhưng dù sao cũng là con trai ông. Hắn đã biến mắt mấy ngày nay, còn Long Tả Quyền đã cử người tìm kiếm tung tích.
Không ngờ, ông lại bất ngờ nghe tin con trai mình đã chết.
Hơn nữa, còn là do Trần Ninh giết.
Tất cả mọi người tại hiện trường kinh ngạc, Long Tả Điền càng thêm phẫn nộ. Ông đột nhiên đứng lên: “Long Phi, cậu nói thật sao?”
“Con trai tôi với Trần Ninh, Tống Sính Đình không thù không oán. Tại sao Trần Ninh lại nhẫn tâm giết nó?”
Long Phi nói: “Nghe nói là do Tiểu Điền thích Tống Sính Đình, muốn lợi dụng cô ta. Nó đã đắc tội Trần Ninh, nên bị Trần Ninh gi3t ch3t.”
“Tin tức này tôi tình cò nhận được, nhưng tôi tin chắc nó không phải giả.”
: Vẻ mặt của Long Tả Quyền tái mét: “Trần Ninh, Tống Sính Đình, các người đã giết con trai tôi, lại còn dám đến Ký Châu để gặp tôi. Tôi muốn các người một đi không trở về.”
“Tôi là thuộc hạ của Long lão gia, tên là Thôi Vệ Giang. Lão gia của chúng tôi đã đợi mọi người ở bên trong, xin mời vào.”
Tống Sính Đình đưa tay cười: “Làm phiền anh Thôi dẫn đường.”
Sảnh Mẫu Đơn được trang trí cỗ kính, lộng lẫy như cung điện cổ xưa. Bên trong chỉ có một chiếc bàn.
Long Tả Quyền đang tự pha trà!
Cao 1,9 mét, vẻ ngoài mạnh mẽ, cùng đôi mắt sắc. Long Phi đang đứng bên cạnh ông ta.
Còn có hai mươi người đàn ông khác đứng xung quanh!
Những thuộc hạ này mỗi bước đi ổn định, thái dương phồng lên cao, nội tâm mãnh liệt, nhìn thoáng qua liền biết chắc bọn họ là cường giả.
Thôi Vệ Giang dẫn Trần Ninh và Tống Sính Đình vào, lịch sự nói: “Long lão gia, bọn họ đến rồi.”
Tống Sính Đình mặc một bộ váy công sở và trang điểm rất xinh đẹp và chuyên nghiệp. Cô cười và nói: “Xin chào ông Long, tôi là Tống Sính Đình, tổng giám đốc Tập đoàn Ninh Đại. Chúng tôi đến đây để bàn chuyện…”
Long Tả Quyền trực tiếp cắt ngang lời Tống Sính Đình: “Ngồi xuống nói chuyện!”
Tống Sính Đình choáng váng khi nghe thấy lời nói của người bên kia. Giọng điệu rất thẳng thừng. Mặc dù là mời ngồi xuống nhưng hành vi ngắt lời cô ấy trông rất thô lỗ.
Cô nhất thời không rõ thái độ của đối phương.
Tuy nhiên, đường đường là tổng giám đốc công ty của 100 tỷ.
Tống Sính Đình giải quyết mọi chuyện vẫn rất khéo léo.
Cô và Trần Ninh nhìn nhau, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Long Tả Quyền cầm ấm trà lên, tự mình rót vài chén trà. Vẻ mặt ông rất lạnh lùng, và giọng nói lại đặc biệt lạnh lùng hơn.
Ông ta chậm rãi nói: “Mục đích khi đến đây của mấy người tôi biết. Mấy người muốn cùng Long gia chúng tôi hợp tác. Để chúng tôi giúp cô bán vắc xin ung thư gan, đồng thời giúp mở ra thị trường phía bắc.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Đúng vậy, có gì thì cứ nói thẳng. Tập ; đoàn Ninh Đại của chúng tôi là công ty phía nam. Cố gắng tiến vào thị trường phía bắc của các ông để bán vắc xin, nhất định sẽ bị lực lượng địa phương ở phía bắc chèn ép, thậm chí đàn áp”
“Do đó, chúng tôi rất mong muốn tìm được một đối tác kinh doanh có tầm ảnh hưởng ở miền Bắc để giao việc bán vắc xin ung thư gan cho họ làm đại lý. Chúng tôi có cái nhìn rất tốt với Long gia các ông.”
Theo quan điểm của Tống Sính Đình, Long gia không phải là gia tộc quyền lực nhất phương bắc, nhưng là gia tộc thích hợp nhất để hợp tác với Tập đoàn Ninh Đại.
Cô cũng tự tin rằng Long gia chắc chắn sẽ sẵn sàng hợp tác với Tập đoàn Ninh Đại để đôi bên cùng có lợi.
Lúc này, cô nhìn Long Tả Quyền cười, chờ câu trả lời của Long Tả Quyền.
Theo ý cô, Long Tả Quyền chắc chắn sẽ đồng ý hợp tác.
Quả nhiên, khóe miệng Long Tả Quyền hơi nhếch lên: “Được rồi, Long gia chúng tôi hứa hợp tác với công ty của cô. Nhưng không biết cô nghĩ sao về việc phân chia quyền lợi?”
Tống Sính Đình cười và nói: “Chúng tôi sản xuất vắc xin, còn các ông bán vắc xin.”
“Sau khi trừ chỉ phí, chúng ta chia thu nhập ròng ở thị trường miền Bắc thành 50-50, ông thấy sao?”
Tống Sính Đình rất chân thành trong việc chia đều lợi nhuận.
1 Thậm chí có thể nói, vì để mở cửa thị trường miền Bắc mà công ty đã nhượng bộ rất lớn về phần lợi nhuận.
Long Tả Quyền nhướng mày, ủ rũ nói: “Cơ cấu càng ngày càng nhỏ!”
Tống Sính Đình sững sờ: “Ông Long?”
Long Tả Quyền bưng trà lên, nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ 50-50 không thích hợp, phải đổi mới được.”
Tống Sính Đình cau mày, cân bằng 50-50. Cô đã đưa ra quyết định sau khi thảo luận với các giám đốc điều hành của công ty.
Và tất cả họ đều cảm thấy rằng công ty Ninh Đại đã mang lại lợi ích lâu dài nhất cho Long gia.
Nhưng không ngờ Long gia còn chưa hài lòng!
Tống Sính Đình im lặng trong hai giây, sau đó nói: “Thế không biết ông muốn thu bao nhiêu phần trăm. Nếu con số có thể chấp nhận, tôi sẽ cố gắng nhượng bộ.”
Long Tả Quyền nheo mắt nói: “Tôi muốn làm tổng đại lý vắc xin ung thư gan ở phía bắc, tôi muốn nhận 90% số tiền kiếm được.”
Nhóm giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại đều trợn to mắt. Đây không có sự hợp tác, đây chẳng qua là ăn thịt người.
Tống Sính Đình cũng tức giận, lạnh lùng đứng lên nói: “Xem ra Long gia không có ý định hợp tác. Nếu đã như vậy thì không cần nói chuyện. Chúng ta đi thôi.”
Các giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại cũng lần lượt đứng lên, muốn rời đi cùng với Tống Sính Đình.
Nhưng lúc này, Long Phi của Long gia gia tức giận hét lên: “Đàm phán kinh doanh còn chưa kết thúc, Long lão gia chúng tôi còn chưa cho phép rời đi. Ai dám rời đi?”
Long Phi trong lúc nói, hai tay lên vai hai nam giám đốc cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại.
Bang, Bang!
Hai nam giám đốc cấp cao với dáng người tương đối cường tráng thực sự đã bị Long Phi đầy lại vào ghế.
Hai nam giám đốc cảm thấy xương vai như sắp bị bóp nát. Họ lộ ra vẻ đau đớn, cùng nhau hét lên: “AI”
Vẻ mặt của Tống Bình, Đồng Kha và hai vị nữ nhân viên cấp cao khác lập tức thay đổi.
Long Phi nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình, cười cười nói: “Việc kinh doanh còn chưa bàn xong, ai trong các người muốn đi ra khỏi cửa này, ta sẽ tự tay bẻ xương của hắn!”