Chương 293: Quá Biết Giả Vờ Thành phô Trung Hải, nghĩa trang ngoại ô phía Đông.
Một người đàn ông cao lớn, thân mặc bộ âu phục màu lam, đầu tóc được chải chuốt bóng mượt, lạnh nhạt nói: “Châu Thiên Sinh chính là bị Trần Ninh giết ở nơi này. Các người thân là thủ hạ của Châu Thiên Sinh, vậy mà lâm trận bỏ chạy, thật sự là phế vật.”
Người đàn ông tuần lãng này chính là con nuôi của Đông Hải Long Vương Hải Bình Triều, vừa rèn luyện từ nước ngoài trở về, Lý Triệu Long.
Quỳ trước mặt anh ta là mấy chục người đàn ông vô đang cùng lúng túng. Đây đều là những chiến sĩ ma quỷ lâm trận bỏ chạy.
Lý Triệu Long lạnh lùng nói: “Đưa đám phé vật này lên đường!”
Anh ta vừa nói xong, những thủ hạ mặc âu phục xung quanh đều đồng loạt ra tay.
Dao trên tay rơi xuống, đầu của toàn bộ chiến sĩ ma quỷ đều bị chém xuống, trên đất đều là máu tươi.
Lý Triệu Long lãnh đạm nói: “Đem những cái đầu người này toàn bộ đưa đến nhà họ Châu. Nhóm người đầu tiên nhà họ Châu phải giết, tôi đã giúp bọn họ giết rồi.”
Ngay lập tức có thủ hạ trầm giọng nói: “Vâng, Lý thiếu!”
Lý Triệu Long nhìn về phía thành thị, khóe miệng hơi nhéch lên: “Tiếp theo liền đến lượt Trần Ninh và Tống gia.”
Nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, đây là nhà hàng sang trọng nhất thành phó Trung Hải.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Tống Thanh Thanh, Đổng Kha, còn có một người đàn ông tên Trương Tuần đang cùng nhau ăn cơm.
Trương Tuấn chính là đối tượng xem mắt mà Đồng gia giới thiệu cho Đổng Kha!
Nhưng Đồng Kha luôn lấy cớ công việc bận bịu, nhiều lần từ chối cùng Trương Tuấn xem mắt.
Nhưng Trương Tuấn lại vô cùng thích cô, lần này trực tiếp đến Trung Hải cùng cô gặp mặt, còn mời cô cùng nhau dùng bữa.
Đồng Kha không thích Trương Tuấn, nhưng cự tuyệt nữa thì không tốt lắm, chỉ có thể gọi cả nhà Trần Ninh cùng đến, cùng cô tham gia bữa tiệc.
Mã Hiểu Lệ cười híp mắt hỏi Trương Tuấn: “Trương thiếu cậu làm nghề gì?”
Trương Tuấn cười nói: “Bố cháu mở một công ty bất động sản, cháu làm về tài chính ngân hàng.”
Mã Hiểu Lệ kinh hô: “Xuất thân danh môn, thành công khi còn trẻ!”
Trương Tuấn mắt tự nhiên cười cười: “Không đáng nói, tài sản nhà cháu cũng chỉ khoảng 10 tỷ, không được tính là danh môn.
Về phần cháu, mức lương hàng năm chỉ 1 ngàn vạn mà thôi, miễn cưỡng xem là đủ sống.”
Trương Tuấn nói rất khiêm tốn, nhưng trên mặt không giấu được đắc ý.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ lần lượt gật đầu nói: “Đã rất lợi hại rồi!”
Trương Tuấn nghe thế, đắc ý trên mặt càng đậm, còn nhìn lén Đồng Kha, muốn xem phản ứng của cô thế nào?
Nhưng khiến anh ta thất vọng là, Đổng Kha đến gần Trần Ninh, cười tươi cùng Trần Ninh nói chuyện. Dĩ nhiên là hoàn toàn không hề chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện của anh ta với Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ.
Tuy Trương Tuấn biết Trần Ninh là anh rễ của Đồng Kha, nhưng thấy Đồng Kha thân thiết với Trần Ninh như vậy, anh ta vẫn nhịn không được mà hơi ghen tị, ánh mắt nhìn về phía Trần Ninh cũng nhiều thêm một phần địch ý.
Anh ta có ý đề cao thanh âm, nói với Đồng Kha: “Đồng tiểu thư, nhà hàng này có thể ca hát, tôi hát cho cô nghe một bài nhé?”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ đều cảm thấy Đồng Kha đã hai mươi mấy tuôi rồi, cũng đã đến tuổi đàm hôn luận gả.
Hơn nữa họ cảm thấy Trương Tuấn này cũng rất ưu tú, có lòng tác hợp Trương Tuấn và Đồng Kha.
Vì thế họ đều cười nói: “Được được được, Trương thiếu mau hát cho Đồng Kha nghe một bài đi.”
Trương Tuấn cười híp mắt đứng dậy, đi về hướng sân khấu của nhà hàng.
Anh ta lấy ra máy trăm đồng tiền típ đưa cho ban nhạc của nhà hàng, phân phó ban nhạc đổi ca khúc anh ta muốn hát.
Rất nhanh, ban nhạc theo như phân phó của Trương Tuấn bắt đầu chơi một bản nhạc hiện đang lưu hành.
Trong tay Trương Tuấn cầm mic, cười híp mắt tuyên bố: “Ca khúc này tôi tặng cho Đỗng Kha tiểu thư, để biểu đạt tình cảm tôi dành cho cô ấy.”
Hiện trường có vài tiếng vỗ tay vang lên.
Trần Ninh mỉm cười nhìn về phía Đồng Kha, cười nói: “Trương Tuấn này không tồi, Tiểu Kha em suy nghĩ một chút đi.”
Tống Sính Đình cũng cười nói: “Đúng đấy!”
Đồng Kha đầy mặt ghét bỏ nhìn Trương Tuần đang bày trò trên sân khấu, bĩu bĩu môi: “Có gì tốt đâu, mọi người xem anh ta một bộ dạng khoe khoang, cứ giả vờ ngầu, em nhìn liền chán ghét.”
Trần Ninh nghe thế cười nhẹ, cả nhà Tống Sính Đình đều là không biết nên khóc hay cười.
Lúc này, Trương Tuấn trên sân khấu đã cầm micro, nhìn về hướng Đồng Kha, thâm tình mà hát. Bài hát vậy mà là bài hát nỗi tiếng của Hoàng Gia Câu “Thật sự yêu em”.
` Trong chốc lát, Trần Ninh và mọi người đều trừng mắt.
Thật sự yêu em!
Bài hát này nghe tên thì có vẻ như là tình ca, nhưng kỳ thực A UY ” 3 AIÊA ng cẺ HỆ Tà ĐxẾc hp : cân thận chú ý ca từ sẽ biệt, đây là một ca khúc cảm ơn và ca ngợi người mẹ.
Trương Tuấn vậy mà hát ca khúc này để biểu đạt tình cảm của anh ta với Đẳng Kha!
Mọi người ở hiện trường đều che miệng cười trộm!
Đồng Kha che mặt, vừa xấu hỗ vừa giận dữ, ác khí nói: “Mọi người xem, tên này thật sự là ngu ngốc, anh ta đây là đang tỏ tình với em hay là nói em chính là mẹ anh ta?”
Trần Ninh và một nhà Tống Sính Đình cũng nhịn không được đều cười lên.
Trương Tuấn rất nhanh hát xong liền quay về chỗ ngồi.
Anh ta nhìn thấy Đỗng Kha đen mặt, hơn nữa vừa rồi khi anh ta hát thì Trần Ninh luôn cười, hình như là cười anh ta.
Anh ta vô cùng hoài nghỉ có phải Trần Ninh nói xấu anh ta ở trước mặt Đồng Kha hay không.
Anh ta ngồi xuống cười nói: “Ha ha, hát rất bình thường, để mọi người chê cười rồi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Hát không tồi.”
Trần Ninh còn một câu không nói, đó là hát ca khúc không đúng hoàn cảnh.
Trương Tuần vừa rồi ở trên sân khấu liền chú ý thấy Trần Ninh cười anh ta. Cho nên hiện tại Trần Ninh tán dương anh ta hát không tồi, anh ta cũng không tin, cảm thấy Trần Ninh đây là lầy lời nói xem thường anh ta.
Anh ta nheo mắt, như vô ý hỏi: “Trần tiên sinh, bố mẹ anh làm gì, anh làm việc ở đâu?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Tôi không có bố mẹ, tôi hiện tại chỉ ở công ty của vợ làm bán thời gian qua ngày.”
“AI” Trương Tuấn nghe vậy không kìm nổi mà cười một tiếng.
Bố mẹ Trần Ninh đều chết, vậy chính là một cô nhi. Cô nhi thì sẽ có bối cảnh gia đình lợi hại gì chứ?
Một tiếng a này khiến sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, trong lòng tức giận: Bố mẹ tôi chết rồi cậu vui mừng cái gì?
Tống Sính Đình và những người khác cũng cau mày, cảm thấy Trương Tuấn này quá không có nhân phẩm.
Trương Tuấn không chú ý đến sắc mặt của Trần Ninh và mọi người có biến hóa, dương dương đắc ý nói: “Trần Ninh anh cũng không lớn hon tôi máy tuổi, không có chí tiến lên là không được.”
“Anh nhìn tôi, xuất thân hào môn nhưng vẫn tự mình ra ngoài rèn luyện.”
“Không phải tôi khoác lác, người quyền quý mà tôi nhận thức trải dài cả nam bắc.”
“Cái khác không nói, chỉ nói ở Trung Hải các anh, ông chủ của nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan Đỗổng Thiên Bảo, ông trùm nhà hàng ở Trung Hải, ông vua ngầm ở thành phó Trung Hải, lợi hại không? Nhưng khi nhìn thấy tôi anh ta cũng phải đưa cho tôi một điếu thuốc, cung cung kính kính mà gọi tôi một tiếng Trương thiếu!”
Tống Sính Đình và những người khác sắc mặt kỳ quái, bởi vì bọn họ biết rằng Đồng Thiên Bảo là thủ hạ của Trần Ninh, đối với Trần Ninh vô cùng nghe lời.
Trần Ninh mỉm cười hỏi: “Anh quen Đồng Thiên Bảo?”
Trương Tuấn nghe thì giật mình, anh ta vừa rồi chẳng qua chỉ là khoác lác mà thôi.
Anh ta tuy có chút tiền, nhưng Đồng Thiên Bảo là một đại lão hùng bá một phương, anh ta trèo không tới.
Nhưng cũng đã khoác lác rồi.
Ở trước mặt Đồng Kha tuyệt đối không có đạo lý tự mình vả mặt mình.
Trương Tuấn cười nói: “Ha ha, tắt nhiên quen biết. Mọi người đừng thấy Đồng Thiên Bảo ở Trung Hải rất oai phong. Anh ta ở trước mặt tôi, tôi bảo đứng anh ta sẽ không dám ngồi, tôi bảo anh ta khóc anh ta sẽ không dám cười!”
Trần Ninh cười cười: “Vậy sao, vậy thật lợi hại.”
Chính vào lúc này, quản lý nhà hàng đích thân mang đến một bình rượu vang đỏ Khang Đề trị giá 10 vạn, cung kính nói: “Chào các vị, đây là ông chủ Đồng Thiên Bảo sau khi biết được thiếu gia của ngài ấy đến đây uống rượu, để tôi đích thân đưa đến một bình rượu vang để biểu thị lòng tôn kính.”
Trương Tuấn mở to mắt, anh ta nói mình cùng Đồng Thiên Bảo rất quen thuộc, Đồng Thiên Bảo đối với anh ta rất cung kính chẳng qua chỉ là khoác lác mà thôi.
Nhưng thật không ngờ Đồng Thiên Bảo còn thật sự bảo người đem đến một bình rượu đỉnh cấp trị giá 10 vạn tệ.
Anh ta trong nháy mắt trở nên hưng phấn, trong lòng nghĩ: Có mặt mũi, thật sự là có mặt mũi.
Anh ta kiêu ngạo nói với quản lý: “Ha ha, không ngờ Đồng Thiên Bảo lại biết tôi tới, còn đem cho tôi một bình rượu ngon.
Anh thay tôi nói với anh ta, tâm ý của anh ta Trương Tuần tôi nhận.”
Quản lý nghe vậy thì có chút giật mình!
Trương Tuấn đã trừng mát: “Tôi nói gì anh không nghe thấy sao?”
Quản lý vẻ mặt quái dị mà đặt rượu vang xuống, liếc nhìn Trần Ninh một cái, thấy Trần Ninh cười mà không nói, anh ta liền không tự nhiên mà nói: “Được, tôi nhất định sẽ nói lại với ông chủ của chúng tôi.”
Trương Tuấn xua xua tay: “Đi đi đi đi, đừng có ở đây làm phiền chúng tôi ăn cơm. Thật là không được việc, quay về tôi sẽ để Đồng Thiên Bảo sa thải anh.”
Trương Tuấn nói xong thì cầm chai rượu vang lên rót rượu cho Đồng Kha, vẫn còn hướng Trần Ninh khoe khoang nói: “Đã nhìn thấy chưa, đây chính là bản lĩnh. Đi tới đâu cũng có người nịnh nọt. Đồng Thiên Bảo ở Trung Hải các anh là một nhân vật lợi hại như thế mà còn phải lấy lòng tôi…”
Trước khi anh ta nói xong, quản lý của nhà hàng đã quay lại.
Trương Tuấn cau mày: “Không phải bảo anh nói với Đổng Thiên Bảo rằng tâm ý của anh ta Trương Tuần tôi xin nhận rồi sao, anh còn quay lại làm gì?”
Trần Ninh và mọi người đều nhìn quản lý nhà hàng.
Người quản lý nói: “Nguyên văn của anh tôi đã gọi điện thoại nói cho ông chủ của chúng tôi rồi.”
Trương Tuấn: “Anh ta nói thế nào?”
Quản lý: “Ông chủ của chúng tôi nói không quen biết anh, ông chủ còn nói Trương Tuấn là thứ gì?”
Gì!
Mặt Trương Tuấn ngay lập tức đỏ bừng, vô cùng xấu hỗ.
Vả mặt, đây thật sự là bị vả mặt!
Nà đh Da mặt Trương Tuấn nóng như bị lửa thiêu, vẫn cắn răng nói: “Không thể nào, ông chủ mấy người đem cho tôi rượu vang trị giá hơn 10 vạn, làm sao có thể không quen biết tôi?”
Quản lý nhà hàng mặt không biểu tình nói: “Xin lỗi, tôi đã xác nhận lại với ông chủ chúng tôi nhiều lần, chai rượu vang Khang Đề này là ông chủ Đỗng đưa tới cho Trần tiên sinh uống.”
“Từ đầu đến cuối tôi không hề nói qua chai rượu này là đưa cho anh, là anh tự mình đa tình.”
Cái gì?
Đem tới cho Trần Ninh uống?
Trương Tuần trừng lớn mắt nhìn Trần Ninh, sắc mặt trong phút chốc biến thành màu gan lợn…