Chương 292: Long Vương

Đệ nhất hào trạch tại thành phố Đông Hải, Long Cung.

Long Cung là một tác phẩm nghệ thuật được chuẩn bị cho giới nhà giàu. Những người có thể sống ở Long Cung có yêu cầu phải có thứ tự trên 500 trong bảng xếp hạng những người giàu của Hoa Hạ.

Cho dù có tài phú đứng trên hạng 500 cũng phải được người lớn nhất ở đây là “Long Vương” Hải Bình Triều cho phép mới có thể chân chính vào ở.

Người ở tại nơi đây không những phải giàu mà còn phải là quyền quý.

Chỉ có người có quyền lực và tiền tài vô song mới có tư cách ở trong khu biệt thự Long Cung.

Giờ phút này, khu biệt thự Long Cung, trong thư phòng làm người khác chú mục và sang trọng nhất.

Một người đàn ông hơn 50 tuổi, đầy mặt hồng hào, trên mặt không giận mà uy đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, trong tay đang cầm một bản Đạo Đức Kinh.

Ông ta chính là Long Vương tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, Hải Bình Triều.

Quỳ trước mặt Hải Bình Triều là một nhóm người của nhà họ Châu, đứng đầu tất nhiên là Châu lão gia tử Châu Cái.

Ánh mặt của Hải Bình Triều cuối cùng cũng rời khỏi Đạo Đức Kinh, liếc nhìn những người nhà họ Châu đang quỳ trước mặt mình, bình tĩnh nói: “Châu lão gia tử, các người hà tất phải thê?”

Châu Cát dập đầu bang bang, thanh âm thê lương cầu xin: “Hai người con trai và cháu trai của tôi đều chết ở Giang Nam.”

“Lão phu không còn ai để cầu xin, không thể báo thù, chỉ có thể mặt dày đến cầu Long Vương ngài ra tay, báo thù cho nhà họ Châu chúng tôi.”

Con cháu nhà họ Châu quỳ phía sau Châu Cát cũng nhất nhất van xin: “Mong Long Vương ra tay, báo thù cho chúng tôi.”

Hải Bình Triều hơi hơi cau mày: “Ha ha, các người tìm nhầm người rồi. Tôi đang ở trạng thái nửa quy ẳn, đã không hỏi những việc trần tục nhiều năm. Lời nói ra cũng không còn mấy phân lượng, mời các người về cho.”

Châu Cát vội vàng nói: “Long Vương ngài quá khiêm tốn rồi, ai mà không biết Long Vương ngài là ông vua không ngai của thành phố Thượng Hàng, viên minh châu của phương Đông.”

“Ngài đức cao vọng trọng, học trò trải rộng khắp thiên hạ.”

“Ngài tùy tiện ho một tiếng, Đông Hải này sẽ nổi lên cuồn cuộn sóng lớn, thi thể khắp nơi.”

Hải Bình Triều nghe được nhịn không được ha ha cười, quay đầu lại nói với quản gia A Quý phía sau: “Nghe đi, bọn họ nói tôi chỉ cần ho một tiếng thì biển sẽ nổi sóng lớn, sẽ tử thương vô số. Đây là nói tôi trở thành đại quái vật rồi đi, ha ha ha.”

A Quý là đại quản gia nhà họ Hải, năm nay 60 tuổi, ông bị gù và có hơi gầy gò. Mọi người đều nói ông là Quy thừa tướng của Hải Bình Triều.

A Quý bên cạnh cười cười không nói chuyện, ông rất rõ ràng đạo lý nói ít làm nhiều.

Châu Cát quỳ nói: “Nếu như Long Vương ngài đồng ý ra tay giúp chúng tôi báo thù, chúng tôi nguyện ý lấy ra 10 tỷ tiền vốn xem như là phí vất vả của Long Vương.”

10 tỷ!

Ra tay thật hào phóng!

Ánh mắt Hải Bình Triều rơi vào trên người Châu Cát, lạnh nhạt nói: “Châu lão gia tử, không phải vấn đề về tiền, mà là tôi đã nửa thoái ằn nhiều năm, sớm không để ý thế sự.”

“Hai tay của tôi chỉ dùng để xem kinh thư, không muốn dính máu nữa. Ông hiểu không?”

Châu Cát van xin: “Long Vương, hai tay ngài nhiễm qua máu tươi còn ít sao, người chết dưới tay ngài máu tươi có thể chảy thành Tây Hồ ở Thượng Hàng rồi, ngài còn để ý sẽ giết thêm mấy người sao?”

Hải Bình Triều nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo như: muốn nỗi giận.

Châu Cát lại lập tức nói: “Hơn nữa người này với ngài còn có chút quan hệ. Tôi tìm người khác nhờ giúp đỡ, người ta cũng không dám giúp nhà họ Châu chúng tôi xuất đầu.”

Hải Bình Triều quả nhiên lộ ra biểu tình ngạc nhiên: “Người giết con trai và cháu của ông còn có quan hệ với tôi?”

Châu Cát gật đầu: “Đúng vậy, Long Vương ngài có một người em họ tên Hải Tâm, gia nhập Trần gia ở phương Bắc, còn làm chủ mẫu của Trần gia đúng không?”

Hải Bình Triều gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy!”

Châu Cát nói: “Kẻ thù của nhà họ Châu tên Trần Ninh, hắn ta là người của Trần gial”

Hải Bình Triều trừng lớn hai mắt: “Cái gì!”

Châu Cát lập tức bổ sung: “Nhưng Trần Ninh đã sớm bị trục xuất khỏi Trần gia. Nếu không vị em họ kia của ngài còn là mẹ kế của Trần Ninh.”

Hải Bình Triều bừng tỉnh: “Thì ra kẻ thù của nhà họ Châu chính là Trần Ninh, chính là nghiệt tử bị Trần gia trục xuất gia môn.”

“Vậy các người có thể yên tâm, Trần Ninh đã bị Trần gia trục xuất từ lâu, Trần gia sớm đã đoạn tuyệt tất cả quan hệ với hắn.

Cho dù các người có giết hắn thì Trần gia cũng sẽ không quản.”

Châu Cát nói: “Tuy tên tiểu tử Trần Ninh kia đã bị trục xuất khỏi Trần gia, nhưng thực lực không yếu. nhà họ Châu chúng tôi không làm gì được hắn. Mong Long Vương đích thân ra tay báo thù cho chúng tôi, điều kiện thế nào Long Vương có thể tùy ý mở miệng.”

Nếu là một người bình thường, Hải Bình Triều tuyệt đối sẽ không ra tay.

Nhưng Trần Ninh là nghiệt tử bị trục xuất khỏi Trần gia, em họ của ông Hải Tâm hiện tại đã là chủ mẫu Trần gia.

Nếu như có một ngày lão gia Trần gia đột nhiên tưởng niệm Trần Ninh, đem hắn đón về Trần gia kế thừa gia nghiệp.

Vậy em họ của ông ta chẳng phải gặp xui xẻo saol Hải Bình Triều cau mày, suy nghĩ luân chuyền.

Em họ của ông gia nhập Trần gia, thứ mưu toan chính là nghiệp lớn của Trần gia. Nếu như Trần Ninh quay về Trần gia tiếp quản gia nghiệp, vậy không phải em họ của ông ta sẽ trắng tay sao.

Hơn nữa theo như ông ta biết được, Trần Ninh và mẹ hắn bị trục xuất khỏi Trần gia cũng là do một tay em họ mình trù tính.

Thậm chí mẹ của Trần Ninh chết cũng có thiên ty vạn lũ quan hệ với em họ ông.

Nói một câu, Trần Ninh không chết, đối với em họ ông ta luôn tồn tại một tai họa ngầm.

Những năm này em họ ông luôn âm thầm phái người tìm kiếm tung tích của Trần Ninh, muốn diệt trừ anh, chỉ là luôn không có tin tức của Trần Ninh.

Hải Bình Triều nheo mắt nghĩ: Nếu như Trần Ninh là mối họa lớn trong lòng em họ, vậy mình liền tự tay xuất thủ, thay nó tiêu diệt một tai họa ngầm đi.

Bằng cách này, vừa giúp được nhà họ Châu, vừa giúp được em họ, có thể thu được cả hai phần cảm ơn và thù lao.

Nghĩ như vậy, Hải Bình Triều nheo mắt, cười ha ha với Châu Cát: “Nếu Chu lão gia tử đã có thành ý như vậy, tôi từ chối thù bắt kính. Tôi có thể giúp ông tiêu diệt Trần Ninh, nhưng tiền thù lao tôi muốn 20 tỷ!”

20 tỷ!

Châu Cát không khỏi đau thịt. Tuy tài sản nhà họ Châu bọn họ vượt qua 100 tỷ, nhưng tiêu phí 20 tỷ thù lao, vẫn là rất đau lòng.

Nhưng mối thù của hai người con trai và cháu trai không thể không báo.

Lão ta nghiến răng đáp ứng: “Được, 20 tỷ. Mong Long Vương ra tay báo thù cho chúng tôi.”

Hải Bình Triều hài lòng cười, chuyển đầu hỏi quản gia: “A Quý, anh cảm thấy phái ai đi Trung Hải lấy mạng nhỏ của Trần Ninh thì thích hợp?”

A Guý tất cung tất kính nói: “Lão gia, con nuôi của ngài Lý Triệu Long vừa rèn luyện từ nước ngoài về, quay về Đông Hải vì ngài ra sức. Tôi cảm thấy để Lý Triệu Long đi Trung Hải đối phó Trần Ninh rất thích hợp.”

Lý Triệu Long là một cô nhỉ được Hải Bình Triều thu dưỡng, được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ.

Không chỉ theo học trường quý tộc mà từ nhỏ còn học các kỹ năng ám sát và chiến đấu.

Máy năm trước còn bị đưa ra nước ngoài du học.

Lý Triệu Long không những hoàn thành việc học, còn ở Châu Âu làm lính đánh thuê lăn lộn vài năm, giành được một cái danh hiệu “Thái Tử”.

Hiện nay anh ta đã phát triển toàn diện, về tới Hoa Hạ Đông Hải, thay Hải Bình Triều ra sức.

Hải Bình Triều tốn 20 năm, tiêu tốến mấy chục tỷ để tạo ra một lưỡi đao sắc bén là Lý Triệu Long.

Hải Bình Triều cười híp mắt nói: “Hai mươi năm mài kiếm, hôm nay cuối cùng cũng có thể thử một lần.”

“Rất tốt, A Quý anh đi thông báo cho Lý Triệu Long, để nó đi Trung Hải đối phó Trần Ninh, ngàn lần đừng để tôi thất vọng.”

A Guý cung kính nói: “Vâng!”

Châu Cát và những người khác thấy Hải Bình Triều phái người báo thù cho nhà họ Châu, từng người đều trở nên kích động, đồng thanh nói: “Cảm ơn Long Vương!” Hơi ít chương mong các bạn thông cảm cho nhóm 1-2 ngày nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play