Chương 232: Đứng có mà không biết điều
Ánh mắt Tống Lộc Đường lóe lên, hắn ta lạnh lùng nói: “Đỗng Thiên Bảo dám nối giáo cho giặc, vậy trước tiên ta sẽ khai đao từ Đỗng Thiên Bảo!”
“Tống Thanh Tùng, cả nhà ông đợi sau khi tôi giết được Trần Ninh hãy cố gắng hết sức để thuyết phục Tống Sính Đình tái hôn với cháu trai Tiêu gia của tôi.”
Gia đình Tống Thanh Tùng cũng như đám thủ hạ của Tống Lộc Đường cùng nói: “Vâng!”
Đêm muộn, câu lạc bộ Vạn Long!
Gần đây Đồng Thiên Bảo thường qua đêm ở đây, đây là tổ ấm thứ hai của Đồng Thiên Bảo.
Nhưng đêm nay lại có một nhóm khách không mời mà đến.
Một số nhân viên bảo vệ bảo vệ câu lạc bộ bị đánh gãy chân gãy tay, ném xuống đất như một con chó chết.
Tống Lộc Đường mặc đồ đen, đôi mắt sắc bén, chắp tay trái ra sau lưng, tay phải nghịch hai viên bi sắt mang theo một nhóm thủ hạ bước nhanh vào.
Hắn ta nhìn những người phục vụ với vẻ mặt kinh hoàng xung quanh, lạnh lùng nói: “Bảo Đông Thiên Bảo ra đây chờ chết.”
Ngay sau đó, Đổng Thiên Bảo dẫn theo Thạch Thanh và các thuộc hạ khác mang vẻ mặt kinh ngạc bước ra.
Đồng Thiên Bảo kinh ngạc nhìn Tống Lộc Đường: “Các anh là ai2”
Tống Lộc Đường hừ lạnh: “Có mắt không tròng, ngu ngốc vô tri!”
Một huynh đệ bên cạnh Đồng Thiên Bảo giận dữ bước tới, chỉ vào Tống Lộc Đường chửi mắng: “Anh là cái thá gì, dám xúc phạm anh Thiên Bảo của chúng tôi!”
Ánh mắt Tống Lộc Đường chọt lạnh: “Chó sủa chói tai, tự tìm đường chết!”
Nói xong, một trong hai viên bỉ sắt xoay tròn trong lòng bàn tay phải của hắn ta vụt ra như đạn đại bác.
Đồng Thiên Bảo kêu lên: “Cần thận!”
Tiếc là đã quá muộn, thuộc hạ đó không kịp né, lập tức bị viên bi sắt đánh trúng.
Uỳnh một tiếng, anh ta trực tiếp bị bắn vào đầu chết ngay tại chỗ!
Lúc này, ánh mắt của Đồng Thiên Bảo ảm đạm, thuộc hạ xung quanh đều trở nên tức giận.
Đồng Thiên Bảo tức giận nói: “Các hạ có bản lĩnh thì đến đánh với tôi, ức hiếp người yếu thì có bản lĩnh gì?”
Tống Lộc Đường hừ lạnh: “Người tối nay tôi muốn xử lý chính là anh!”
Nói xong, hắn ta ném quả cầu sắt còn sót lại trên tay ra bay vù vù về phía Đồng Thiên Bảo.
Phía sau Đổng Thiên Bảo vẫn là nhóm thủ hạ, nếu anh ta tránh, quả bóng sắt có khả năng sẽ gi3t ch3t người của anh ta.
Vì thế anh ta chỉ có thể bắt quả bóng sắt bằng tay không.
Anh ta dùng tay phải đỡ lấy quả cầu sắt đang bay tới, khiến cho toàn bộ cánh tay tê rần.
Vào lúc này, bóng dáng của Tống Lộc Đường đã chuyển động nhanh như một con gió.
Tống Lộc Đường điên cuồng lao lên, trên nền đá cẩm thạch xuất hiện một loạt dấu chân nông!
VùI Tống Lộc Đường tung một cú bạo quyền vào ngực Đồng Thiên Bảo!
Đồng Thiên Bảo ném quả cầu sắt đi, miễn cưỡng dơ cánh tay phải lên, cũng tung một cú đấm để đối phó với bạo quyền.
Bùm!
Quyền cước của hai người va vào nhaul Tống Lộc Đường vẫn đứng yên, nhưng Đồng Thiên Bảo khế hừ một tiếng rồi lùi lại vài bước.
Tống Lộc Đường ra đòn đắc thủ liền tiếp tục tấn công tới tấp như mưa gió sắm sét, đẩy uy lực của bạo quyền Tống gia lên đến cực điểm.
Ba quyền đã làm nỗ tung hàng phòng ngự của Đồng Thiên Bảo, một quyền khác lao tới trúng ngực Đồng Thiên Bảo.
Bùm!
Đồng Thiên Bảo phun ra một ngụm máu, cả người bay về phía sau như diều đứt dây.
Nhìn thấy Đồng Thiên Bảo bị thương nặng, Thạch Thanh và những người khác đều gầm lên rồi chạy đến giúp đỡ.
Tống Lộc Đường cười lạnh: “Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong, hắn ta tiến lên ứng chiến với Thạch Thanh và đám thủ hạ của anh ta như hỗ xẹt qua bầy cừu, cứ một quyền là hạ gục một đối thủ, từng đối thủ một lập tức la hét ngã xuống đất.
Võ công của Tống Lộc Đường có tên là Bạo quyền, cực kỳ hung mãnh!
Thái Cực Quyền mười năm chưa chắc đã luyện thành, nhưng bạo quyền thì chỉ cần một năm là có thể giết người.
Tống Lộc Đường đã tập luyện bạo quyền từ khi còn nhỏ, đến nay cũng đã hơn 30 năm. Hiện tại đã là bạo quyền tông sư.
Hơn nữa, hắn ta còn là chủ tịch của Hiệp hội Wushu tỉnh Giang Nam, cũng là số 1 về Wushu của Giang Nam.
Mỗi một quyền đắm bắt buộc phải hét lên một tiếng.
Cứ một cú đấm là lại có một đối thủ bay lộn ngược về phía sau.
Hơn nữa mỗi một đối thủ đều là bị thịt nát xương tan, không chết thì cũng bị thương nặng.
Chẳng bao lâu, tất cả những người bên cạnh Đổng Thiên Bảo đều ngã xuống.
Tống Lộc Đường thu quyền, hừ lạnh: “Tôi còn tưởng rằng thủ hạ đắc lực của Trần Ninh là Đồng Thiên Bảo anh lợi hại đến thế nào. Thật không ngờ lại có thể dễ dàng đả thương như vậy.
Vậy chắc Trần Ninh cũng không lợi hại đến mức nào!”
Ôm lấy bộ ng.ực bị thương, Đồng Thiên Bảo khó khăn nói: “Anh có thể xúc phạm tôi, nhưng anh không thể xúc phạm Trần tiên sinh. Nếu Trần tiên sinh đến đây thì anh chắc chắn phải hối hận vì đã đến thế giới này.”
Tống Lộc Đường cười rộ lên: “Ha ha, thực xin lỗi, lúc tôi đến Trung Hải, nhiệm vụ đầu tiên là giết Trần Ninh, tiêu diệt anh chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi!”
Nói xong hắn ta chỉ vào Thạch Thanh bị thương, quát: “Anh, báo cho Trần Ninh đến chờ chết đi. Nếu Trần Ninh không tới, thì chờ thu xác mấy người họ đi!”
Trần Ninh đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi và biết tin Đỗng Thiên Bảo đã gặp nạn.
Nghe nói đó là người đứng đầu gia tộc họ Tống, cao thủ wushu số 1 Giang Nam là Tống Lộc Đường, bạo quyền tông sư đã gây ra thì khẽ nhíu mày, sau đó nói, tôi sẽ tới ngay lập tức.
Sau đó anh mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Câu lạc bộ Vạn Long, Tống Lộc Đường đang ngồi trên một chiếc ghế, đám thủ hạ trong gia tộc đang đứng uy nghiêm ở hai bên trái phải của hắn ta.
Trên mặt đất, mấy người Đồng Thiên Bảo người thì chết người thì bị thương!
Trần Ninh không nhanh không chậm bước vào, ánh mắt lạnh lùng khi nhìn thấy tình cảnh khốn khổ của Đồng Thiên Bảo và những người khác.
Tống Lộc Đường liếc mắt một cái, nghịch ngợm hai viên bi sắt, nhìn về phía Trần Ninh: “Anh là Trần Ninh phải không?”
Trần Ninh không trả lời, mà là lạnh lùng hỏi: “Là anh làm bọn họ bị thương phải không?”
Tống Lộc Đường hừ lạnh: “Thay vì quan tâm đến bọn họ, tốt hơn là anh nên quan tâm đến sinh tử của chính mình!”
“Bây giờ tôi cho anh hai con đường. Một con đường sống là anh ngoan ngoãn ly hôn với Tống Sính Đình, cùng tôi đến chỗ Tiêu lão gia bồi tội. Tôi có thể xin Tiêu lão gia tha cho anh!”
“Cách thứ hai là anh và Đổng Thiên Bảo cùng nhau xuống địa ngục!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi không thích đi con đường mà người khác chỉ cho tôi. Tôi thích tự mình đi con đường của mình hơn!”
Tống Lộc Đường mở to mắt nhìn, tình cảnh vô cùng thảm hại của mấy người Đổng Thiên Bảo đang sờ sờ trước mặt Trần Ninh mà Trần Ninh vẫn cứng rắn như vậy sao?
Là có năng lực nên không sợ?
Hay là ngu ngốc nên không sợ hãi?
Trần Ninh nhìn Tống Lộc Đường lạnh lùng nói: “Nễể mặt anh là người thân bên nhà vợ tôi, tôi cũng sẽ cho anh một cơ hội sống sót.”
“Anh xin lỗi Đồng Thiên Bảo và những người khác, bồi thường chỉ phí y tế và tổn thất cho họ. Sau đó, cút khỏi Trung Hải, vĩnh viễn không bao giờ bước vào Trung Hải này nữa.”
Tống Lộc Đường cười nhạo nói: “Nhưng công phu bạo quyền này của tôi không đồng ý với cơ hội mà anh cho tôi!”
Hắn ta nói xong, hai viên bi sắt trong tay lập tức bay vụt ra.
Quả cầu sắt đầu tiên phát ra tiếng rít xé toạc không trung vô cùng kinh người.
Quả cầu sắt thứ hai vô thanh vô sắc nhưng nhưng lại là một chiêu thức giết người thực sự.
Trân Ninh vung tay lên, bắt được cả hai viên bi sắt, sau đó ném xuống đắt.
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Xem ra anh không muốn cơ hội mà tôi cho anh này rồi.”
Tống Lộc Đường hét lên: “Sắp chết đến nơi còn dám kêu gào.
Thật sự không biết sống chết, xem chiêu!”
Dưới chân Tống Lộc Đường vang lên một tiếng nỗ lớn, viên bi trên mặt đất vỡ tan tành. Cả người hắn ta như một quả đạn đại bác bay về phía Trần Ninh, chính là bạo quyền.
Thân hình như rồng, nắm đấm như đại bác và đầy quyền năng.
Một đám đệ tử Tống gia có mặt tại hiện trường đều cổ vũ cho Tống Lộc Đường.
Nhưng tất cả những lời cổ vũ gặp Trần Ninh ra tay đều rơi xuống trên người Trần Ninh.
Trần Ninh giơ nắm đấm lên nghênh đón nắm đấm của Tống Lộc Đường.
Bùm!
Toàn thân Tống Lộc Đường rung lên dữ dội, xương cánh tay phải của hắn ta lập tức vỡ tan tành, toàn bộ cánh tay của hắn ta buông thõng xuống như mì nấu chín nhũn.
Trần Ninh tung một cú đá vào ngực Tống Lộc Đường.
Thân hình Tống Lộc Đường ngay lập tức bay về phía sau như một cái bao tải đập mạnh vào tường.
Trên tường xuất hiện một vết nứt to như mạng nhện, một chỗ lõm sâu và một vũng máu.
Cơ thể Tống Lộc Đường từ từ rơi xuống đắt.
Máy đệ tử Tống gia cổ vũ Tống Lộc Đường đều ngần ra, ánh mắt nhìn Trần Ninh lại tràn đầy sợ hãi.
Trần Ninh dửng dưng nhìn cơ thể Tống Lộc Đường lạnh lùng nói: “Anh nhìn đi, tôi đã bảo là tôi thích mở ra đường sống cho chính mình đi mà.”