*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 231: Bàn bạc về chuyện đại lý vắc xin phòng bệnh

Trần Ninh rất nhanh đã đổi lại 2 tỷ đồng tiền gốc.

Lúc khoản tiền gốc 2 tỷ về tài khoản, anh đưa nốt mấy ngàn vạn còn lại cho người chia bài bên cạnh, nhẹ nhàng ung dung nói: “Mấy người chia nhau đi!”

Máy người Hà Quản lập tức mở to mắt!

Việc khách chơi cho tiền boa là chuyện rất thường xảy ra, nhưng tiền boa hàng ngàn vạn như vậy thì đây là lần đầu tiên họ thấy.

Từng người từng người một lập tức vô cùng cảm ơn Trần Ninh.

Chỉ có khoảng một hoặc hai trăm nhân viên trong sòng bạc.

Như vậy nếu chia ra thì mỗi một người đều có thể nhận được vài chục vạn tiền boa, số tiền này tương đương với tiền lương của họ trong một năm!

Lúc Trần Ninh cùng Tống Sính Đình và Đồng Kha chuẩn bị rời đi.

Thì người bị thua đến đỏ cả mắt là Tiêu Bân cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hắn ta mang theo hơn hai mươi tên côn đồ hùng hỗ đuổi theo, giận dữ nói: “Đứng lại, tôi còn chưa cho phép các người rời đi!”

Trần Ninh quay đầu nhìn Tiêu Bân vừa xấu hổ vừa tức giận, cười lạnh nói: “Sao vậy, anh thua rồi lại còn muốn chơi xấu sao?”

Tiêu Bân cười nói: “Bố vợ anh nợ tôi 10 tỷ, nhưng thời gian thêm nửa ngày sẽ nợ tôi thêm hai tỷ tiền lãi!”

Nghe đến đây Tống Sính Đình và Đồng Kha đều kinh ngạc kêu lên, Tống Sính Đình tức giận nói: “Anh ức hiếp người quá đáng, nửa ngày cũng dám đòi 2 tỷ tiền lãi. Anh làm như vậy không phải là kẻ cho vay nặng lãi sao. Anh đúng là kẻ ăn thịt người không nhả xương.”

Tiêu Bân cười tàn nhẫn: “Sòng bạc của chúng tôi có quy định như vậy, chỉ cần vay tiền, dù nửa ngày hay trong vòng một tháng đều phải trả lãi suất 20%.”

“Hoặc là các người tiếp tục chơi bạc với tôi hoặc là phải đưa cho tôi hai tỷ, nếu không, các người đừng mơ có thể đi ra khỏi cánh cửa này.”

Trần Ninh cười nói: “Nếu tôi nhất định muốn rời đi thì sao?”

Tiêu Bân cười lạnh: “Vậy thì đừng trách tôi không khách khí, mọi người cùng nhau tiến lên, đánh gãy tay chân anh ta, xông lên giết anh taI”

Hai mươi thủ hạ tỉnh nhuệ mang theo từ nhà họ Tiêu sau lưng hắn ta lập tức sẵn sàng chuẩn bị tấn công Trần Ninh.

Tống Sính Đình và Đồng Kha lập tức đều trở nên vô cùng căng thẳng!

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa của câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia bị tiếng đập nặng nề mở ra.

Sau đó thì thấy một người đàn ông vạm vỡ mang theo một đám thủ hạ hừng hực sát khí quanh người tiến vào. Hóa ra là hoàng đề ngầm của Trung Hải, Đồng Thiên Bảo.

Vừa bước vào, Đồng Thiên Bảo vừa nhìn câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia tráng lệ vừa mắng chửi: “Chết tiệt, lão tử sớm đã nói không ai ở thành phố Trung Hải có thể mở sòng bạc nữa.

Không ngờ ở đây lại có một sòng bạc quy mô lớn như vậy!” “

Trần Ninh ánh mắt lạnh lùng: “Vả miệng!”

“Tuân lệnh!”

Đồng Thiên Bảo đáp lại, bóng người lóe lên một cái đã đến gần Tiêu Bân, giơ tay lên đánh cho Tiêu Bân một cái tát bốp một tiếng giòn vang vào mặt.

Cú đánh trực diện khiến Tiêu Bân máu chảy khắp mặt, không ít răng rụng mắt.

Đồng Thiên Bảo vẫn còn tức giận, hai tay ấn lên vai Tiêu Bân, rống lên: “Quỳ xuống trước mặt thiếu gia cho tôi!”

Đồng Thiên Bảo có một cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, năm đó là thành viên trong đội bảo vệ của Trần Ninh. Vì thế với sức mạnh cánh tay đáng sợ, anh ta trực tiếp đè Tiêu Bân nặng nề quỳ bụp xuống trên nền đất cứng, xương đầu gối phát ra tiếng nứt răng rắc, vậy mà đã bị gãy rồi.

“AI”

Tiêu Bân hét lên một tiếng.

Đồng Thiên Bảo quay đầu lại, cung kính hỏi: “Thiếu gia, xử lý tên này như thế nào?”

Trần Ninh thờ ơ nói: “Dạy cho một bài học, lấy đó làm gương.”

Đồng Thiên Bảo nghiêm nghị nói: “Vâng!”

Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha quay người rời đi, sau lưng vang lên tiếng xương gãy và tiếng hét của Tiêu Bân.

Về đến nhà thì đã hơn chín giờ tối.

Tống Trọng Bân ngồi ủ rũ trên ghế sô pha, Mã Hiểu Lệ đang ôm Thanh Thanh, vẻ mặt cũng lo lắng.

Bọn họ thấy Trần Ninh đã quay về, Mã Hiểu Lệ vội vàng hỏi: “Trần Ninh, thế nào rồi2”

Trần Ninh cười nói: “Mẹ, không sao. Tiền của bố đã trả hết rồi.”

Tống Trọng Bân lập tức ngắng đầu, lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi: “Thật sao?”

Trần Ninh cười nói: “Đương nhiên là thật, bố, đã khi nào con nói dối bố chưa?”

Mã Hiểu Lệ đặt Tống Thanh Thanh xuống, đi tới nắm lấy tay Tống Sính Đình, quan tâm hỏi: “Tiểu Đình, lời Trần Ninh nói có phải là thật không?”

Tống Sính Đình gật đầu nói: “Sự tình đã giải quyết xong, nhưng sau này bố tuyệt đối không được đánh bạc nữa. Lần này may mà có Trần Ninh, nếu không gia đình chúng ta sẽ khốn đốn.”

Gia đình Tống Trọng Bân đã rất ngạc nhiên, thi nhau truy hỏi sự việc đã được giải quyết như thế nào.

Tống Sính Đình không giấu giếm, cô thật thà kể lại toàn bộ câu chuyện một cách thành thật, cuối cùng đỏ mặt nói: “Lúc đó con cũng thua 100 triệu. May mắn là Trần Ninh đã đấu thắng Tiêu Bân, cuối cùng đã giành lại được toàn bộ số tiền.”

Tống Trọng Bân kích động nói: “Con rễ của tôi thật lợi hại.

Thắng được những 10 tỷ, thật là quá trâu bò.”

Mã Hiểu Lệ cảnh cáo: “Lão Tống, tôi ở đây cảnh cáo ông sau này tuyệt đối không được đánh bạc. Nếu tôi mà biết ông lại đánh bạc, vậy chúng ta liền lập tức ly hôn.”

Tống Trọng Bân nhanh chóng nói: “Bà xã, tôi nhất định sẽ không đánh bạc nữa. Lần này tôi đã bị mấy người nhà bố và Tiêu Bân đó lừa. Nếu không, bà cũng biết đấy, từ trước đến nay tôi chưa bao giò đánh bạc.”

Mã Hiểu Lệ hung hăng nói: “Gia đình bố ông thật sự không ra gì, đến cả người thân cũng hại!”

Mã Hiểu Lệ nói xong, quay đầu lại nghiêm túc dặn dò Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha: “Mặc dù lần này Trần Ninh may mắn thắng được tiền, nhưng mấy đứa không được đánh bạc nữa, biết không?”

Trần Ninh cười nói: “Vâng!”

Mã Hiểu Lệ hài lòng cười cười, đứng lên nói: “Mấy đứa đều chưa ăn cơm, mẹ đi hâm nóng đồ ăn cho máy đứa!”

Nhà tổ Tống gia, gia đình của Tống Thanh Tùng, và đám người Tống Lộc Đường vừa mới biết được tin tức Tiêu Bân xảy ra chuyện rồi.

Cà nhà Tống Thanh Tùng biểu tình phức tạp, họ hợp tác với Tiêu Bân để hãm hại Tống Trọng Bân, với mục đích đẩy gia đình Tống Trọng Bân vào ngõ cụt và buộc Tống Sính Đình phải tái hôn với Tiêu Bân.

Nhưng điều họ không ngờ là Trần Ninh đã thực sự giành lại được tiền.

Mười tỉ đầy!

Tiêu Bân sao lại có thể thua Trần Ninh được chứ?

Hơn nữa, Tiêu Bân còn được mệnh danh là vua cờ bạc nhỏ ở Giang Nam, đây có phải là một con diều hâu bị một con bồ câu bịt mắt không?

Sắc mặt Tống Lộc Đường cũng tái nhọt, anh ta chậm rãi nói: “Bân thiếu lần này ăn trộm gà không thành còn mắt nắm gạp.

Không những không đẩy cả nhà Tống Sính Đình vào ngõ cụt mà câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia của hắn còn bị Đổng Thiên Bảo đập tan. Bản thân còn bị đánh gãy tay gãy chân trả về nhà họ Tiêu.”

Tống Lộc Đường dừng lại: “Tiêu lão gia rất tức giận, còn gọi điện thoại thúc giục tôi. Nội trong hai ngày bắt buộc phải xử lý Trần Ninh!”

Tống Thanh Tùng và những người khác vội vàng nói: “Nhà họ Tống chúng ta nhất định sẽ tuân theo sự an bài Tống tiên sinh, toàn lực hợp tác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play