18 điều khoản yêu cầu đã đưa ra xong.

Sau đó, Luân Hồi Thần Giáo phái ra một tên phát ngôn viên khác, bắt đầu rất

yên tĩnh mà căn cứ vào phần sườn của những yêu cầu do Trật Tự Thần Giáo

cung cấp, tiến hành sửa chữa và châm chước lại.

Tóm lại, quá trình đàm phán được tiến hành rất thuận lợi.

Trước lúc trời trạng vạng tối khi hội nghị sắp kết thúc, đã xác định được bản

thảo của hiệp ước.

Điều thứ nhất nhường lại một khu thánh địa, Luân Hồi Thần Giáo chấp nhận,

nhưng yêu cầu di dời tín đồ của Luân Hồi ra khỏi đó thì Trật Tự Thần Giáo

không ngăn được.

Điều thứ hai đó là khoản đền bù chiến tranh, Luân Hồi thần giáo nguyện ý đưa

thêm năm mươi triệu Phiếu Trật Tự để đổi lấy việc giảm số lượng thần quan đến

Trật Tự Thần Giáo học tập ở điều thứ ba từ con số một trăm còn năm mươi.

Điều thứ tư, danh sách thí luyện của Cánh Cổng Luân Hồi mở ra mỗi mười năm

một lần, hai bên thảo luận rất kịch liệt.

Ý của Luân Hồi Thần Giáo là, 12 vị trí mà Trật Tự Thần Giáo thật sự là quá

nhiều.

Trật Tự Thần Giáo thì kiên trì, cái số "12" này, là con số may mắn của mình.

Cuối cùng đạt thành đồng thuận chung đó là lần tiếp theo vào ngày Cánh Cổng

Luân Hồi được mở ra sẽ là 12 vị trí, từ đó về sau, mỗi năm giảm bớt một, cuối

cùng đến 6 vị trí là thấp nhất.

Điều thứ năm, Luân Hồi Thần Giáo đồng ý ghi thêm phần này vào trong thần

thoại tự thuật, nhưng yêu cầu lại ghi thêm một câu, Trần Luân Hồi và Thần Trật

Tự là hai người chiến hữu thân thiết.

Tốt,

Hai vị Chủ Thần hầu như chẳng gặp nhau lần nào trong lịch sử, trải qua sự cố

gắng không ngừng của tín đồ sau này, rốt cục lại trở thành chiến hữu thân thiết

của nhau.

Nếu nói cho đúng thì, tất cả yêu cầu mà Trật Tự Thần Giáo đưa ra, nghiêm ngặt

và hà khắc, nhưng có điều là tất cả điều khoản đều nằm trong phạm vi mà Luân

Hồi Thần Giáo có thể tiếp nhận được.

Từ điều này cũng có thể nhìn ra rằng, Trật Tự Thần Giáo thật sự muốn nhận

được lợi ích thông qua việc đàm phán hậu chiến tranh, bọn họ cũng không

muốn tiếp tục đánh nữa.

Xuất phát từ chi phí ngoại giao và tiêu hao của chiến tranh, nếu tiếp tục đánh

nữa, Trật Tự Thần Giáo chắc chắn sẽ bị tổn hại.

Nhưng vấn đề là, bản thân của Luân Hồi Thần Giáo cũng không còn vốn liếng

để tiếp tục chiến tranh, nó không có khả năng dùng sự diệt vong của mình để

đổi lấy sự tổn hại của Trật Tự Thần Giáo.

Sự diệt vong của Luân Hồi tất nhiên có thể kích thích cảm xúc cùng chung mối

thù của toàn bộ giới giáo hội đối với Trật Tự Thần Giáo, nhưng đây là được xây

dựng trên cơ sở Luân Hồi Thần Giáo diệt vong, nhưng Luân Hồi cũng không

tình nguyện để bản thân mình phải gánh vác cái "Sứ mệnh Lịch sử" này.

Dành cả ngày để quan sát, giúp Karen thu hoạch được rất nhiều điều, đồng thời

cũng có cảm xúc sâu sắc hơn.

Một con đường đi, một thị trấn, một thành phố, nội bộ của một đất nước, giữa

người và người có lẽ có thể dùng pháp luật và đạo đức để ràng buộc và phán

xét;

Nhưng lên cao đến quan hệ giữa các giáo hội, nếu lại tiếp tục dùng khuôn mẫu

giữa người và người để sử dụng chung, gượng ép mà nêu lên cái gì mà "Sự

chính nghĩa và Hòa bình", vậy thật sự không phải ngu dốt thì cũng bị điên.

Bởi vì trong thế giới giáo hội, không có một thế lực hùng mạnh tuyệt đối, đưa ra

sự ràng buộc và phán xét tối cao.

Chỉ có bản thân hùng mạnh, mới là nền tảng cơ bản.

Đi ra khỏi phòng hội nghị, Karen và Memphis đứng vào trong hàng, Waffron

cùng với Leon và Laure ngồi lên xe ngựa, cả đội bắt đầu quay trở về khu sân

nhỏ của mình.

Sau khi trở về, mọi người cứ như vậy giải tán, công việc hôm nay coi như kết

thúc.

Chủ giáo Waffron không phải là một cấp trên nhiều chuyện, ông ta để cho

những người phía dưới rất tự do, bản thân ông ta cũng chỉ ở trong phòng đọc

sách, sẽ không làm gì nhiều, cũng lười ra ngoài mà đi lại.

Karen đi theo đội trưởng về phòng, đội trưởng nằm ở trên giường, tháo mặt nạ

xuống, phát ra một tiếng thở dài, cứ như là mệt sắp chết.

Karen nhìn thấy một cảnh này, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm bất

tường.

"Đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta, nó khiến ta cảm thấy mình là phạm

nhân bị cậu bắt về đấy."

"Đội trưởng, hôm nay ngài..."

"Hôm nay hội nghị diễn ra thế nào? Ta nhìn thấy vẻ mặt của Chủ giáo Waffron,

tiến triển chắc hẳn cũng rất thuận lợi."

"Đúng là rất thuận lợi, nhưng cách chuyển đề tài này của ngài cũng có chút quá

rõ ràng rồi đấy."

"A, có phải không?" Neo cười cười, "Không chuyển chủ đề một cách tự nhiên

như cậu, ta cũng sẽ không thường xuyên từ chối những người phụ nữ khác."

"Đội trưởng, xin hãy nói cho tôi biết sáng hôm nay ngài đã đi đâu, rốt cuộc có

chuyện gì đã xảy ra."

"Không cần phải nghiêm túc như vậy, ban ngày ta đến một nhà hàng hải sản,

nhưng chỉ có điều ta cũng không gọi hải sản."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì đi dạo phố, tản bộ, đi xuống tầng hầm của một quán cà phê, sau đó

trùng hợp phát hiện một tàn dư Ánh Sáng đang ngồi họp ở đó."

"Tiếp theo thì sao?"

"Ha ha, cậu có biết không, cái tên tàn dư Ánh Sáng ngồi kế bên ta lúc đó mặc

dù đeo mặt nạ, nhưng ta cảm thấy tên đó rất giống với cậu."

"Rất giống với tôi?"

"Đúng vậy, ngay từ đầu ta thật nghi ngờ rằng có phải là tên nhóc cậu lét lút rời

khỏi phòng hội nghị rồi chạy đến đó để theo dõi ta."

"Làm sao có thể."

"Đúng vậy, kỹ thuật theo dõi của cậu vẫn là do ta dạy bảo, làm sao có thể theo

dõi ta mà không bị ta phát hiện chứ?"

"Đội trưởng, đây không phải là vấn đề quan trọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play