Ám Nguyệt, chỉ xứng để chiếu ra cái bóng của Trật Tự.

Tafman biết, đây là cách nói uyển chuyển, hàm ý thậy sự đó là, Ám Nguyệt,

ngay cả việc xách giày cho Trật Tự cũng không xứng.

Có điều, Tafman cũng không bởi vì câu nói này mà tức giận, bởi vì lời Karen

nói là sự thật.

Tất cả mọi người đều biết Trật Tự Thần Giáo rất hùng mạnh, nhưng thông qua

cuộc chiến với Luân Hồi Thần Giáo lần này, để cho mọi người ý thức được, thì

ra Trật Tự còn hùng mạnh hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng lúc trước.

Bởi vậy, bất kể là từ góc độ phát triển của cá nhân hay là góc độ thăng tiến của

thế lực thì Đảo Ám Nguyệt đều không có cách nào so sánh cùng Thần Trật Tự.

Tafman mở miệng nói: "Ta có thể hiểu được cậu, nhưng là phía đầu tư, chí

hướng của cậu có thể sẽ để người đầu tư chúng ta cũng mãi mãi không nhìn

thấy ích lợi."

Karen hỏi ngược lại: "Nếu như không có tôi, các người cũng sẽ không đầu tư

vào những người khác sao?"

"Cậu nói rất có lý." Tafman nhẹ gật đầu.

Đây là vấn đề lợi ích ngắn hạn hay lâu dài của một vụ đầu tư.

Có điều, Tafman cũng hiểu rất rõ, sau khi Karen đưa ra quyết định này, bản thân

Đảo Ám Nguyệt cũng không có khả năng tồn tại lợi ích ngắn hạn, ngươi không

có khả năng đưa người về Đảo Ám Nguyệt để ép người ta thành hôn.

Đây là sự lựa chọn thiển cận nhất.

"Ta rất chờ mong, cậu có thể đi được bao xa trong Trật Tự Thần Giáo, ta vừa

nói qua, ta rất thích tính tình của cậu."

"Cám ơn ông đã thưởng thức."

"Ha ha, được rồi, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Tafman đi ra khỏi phòng, sau khi người hầu đóng cửa phòng lại, trong phút

chốc ánh mắt của ông ta trở nên trầm xuống.

Tafman đi đến thư phòng, ngồi xuống trên ghế, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ một

chiếc nhẫn đính một viên ngọc đỏ như máu.

Không thể không thừa nhận chính là ông ta không cách nào nhìn thấu được

Karen.

Bản thân vốn là một người đàn ông dành cả đời mình để rong ruổi trên đại

dương, ông ta sẽ theo bản năng mà nghi ngờ tất cả mọi việc, bởi vì biển cả hiểu

rõ cách để lừa gạt người khác nhất, một khoảnh khắc trước có lẽ còn trời xanh

mây trắng, một giây sau lập tức có thể nổi lên sóng to gió lớn.

Không có đạo lý, không có nguyên do, không có chứng cứ, ông ta nghi ngờ

trong chuỗi manh mối vô cùng vững chắc này, có khả năng đang ẩn giấu một bí

mật không thể để cho người khác biết.

Việc này nghe rất hoang đường, bởi vì nếu thật sự có người cố ý sắp đặt, vậy đó

thật sự là một kế hoạch quá lớn, mục đích của nó, lại chỉ đơn giản là để lấy

được hảo cảm từ đứa cháu gái kia của mình?

Nhưng có vấn đề ở chỗ này.

Tafman biết lần tiếp xúc ở Wien lúc trước, cháu gái mình vốn là có hảo cảm với

Karen, lần này hai bên gặp mặt, không có gì bất ngờ xảy ra, bên phía Karen tỏ

vẻ lạnh lùng, để cháu gái của mình tự nhủ muốn cắt đứt đoạn cảm tình này.

Lại cùng với đoạn đối thoại vừa nãy giữa mình cùng với Karen, người ta rõ ràng

biểu đạt ra khát vọng của mình, cậu ta muốn tiếp tục tiến về đích trên con

đường Trật Tự này, thậm chí biểu đạt ra sự khinh thường không chút che giấu

của mình đối với Ám Nguyệt, vì thế mà còn nói đến tiểu thư Pall.

Cố ý làm giả, là vì lừa gạt tình cảm của cháu gái mình?

Nhưng trước sau, đều là do cậu ta chủ động phản đối việc phát triển mối quan

hệ hai người tiến tới hôn nhân.

Tafman cau mày, việc này quá mâu thuẫn.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

"Vào đi."

Cửa phòng sách bị đẩy ra, Ophelia đứng ở cửa.

"Chú."

Tafman để ý rằng cháu gái của mình cũng không bước vào phòng sách mà chỉ

muốn tới đây để chào hỏi mình, sau đó lập tức kêu mình cho phép nó đến viếng

thăm người vừa cứu mạng nó.

Ông ta luôn đối xử với Ophelia như con gái của mình, bây giờ nhìn thấy con gái

của mình như vậy, trong lòng Tafman cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Bữa tiệc kết thúc rồi?"

"Đúng vậy, thưa chú."

Tối nay là anh trai của cô mở tiệc thiết đãi để rút ngắn mối quan hệ với Đại chủ

giáo Waffron, cô phụ trách tiếp khách, sau khi bữa tiệc kết thúc, cô lập tức quay

trở lại nơi này.

"Cậu ta tỉnh rồi, đi gặp một chút đi."

"Được rồi, thưa chú."

Ophelia đóng cửa phòng sách lại.

"A..."

Tafman cười cười một cách tự giễu, cúi đầu nhìn xem ngọc máu kia trên tay

mình.

Ông ta cảm thấy, mình vẫn ưa thích chỉ huy quân đội để tiến hành chiến tranh

cùng với đám cướp biển và thế lực hải quân của các hòn đảo khác hơn, bởi vì

ông ta biết những đối thủ mà mình đối mặt trên biển kia, mặc dù khó giải quyết,

nhưng trải qua mình sự bố trí và hành động của mình là có thể đánh bại bọn

chúng.

Nhưng đối với những Thần giáo chính thống cao quý kia, ông ta biết rõ, xem

như mình có thắng liên tục cả mười trận chiến, cũng không cách nào thay đổi sự

chênh lệch giữa hai bên, mà phía bên mình chỉ cần thua một trận, như vậy thì

Đảo Ám Nguyệt sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.

Ông ta cũng không thích giáo chiến với đối thủ mà mình không có cách nào để

chiến thắng, a không, cũng chẳng có người nào thích vậy.

Tafman lấy tay đắp lên trán của mình,

Tự nhủ:

"Tàn dư của Ánh Sáng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play