Cuối cùng, Tafman đặt xì gà lên cái gạt tàn, điều chỉnh tư thế ngồi của mình
một chút, mở miệng nói:
"Ta là Tafman, chú của Ophelia, quan chỉ huy hạm đội biển của Đảo Ám
Nguyệt."
Từ trong lời này, Karen biết, Ophelia đã giúp mình che giấu, nếu không Tafman
không cần thiết phải cố tự giới thiệu bản thân mình như vậy.
"Chào ông, tướng quân."
Tafman đứng người lên, đi đến trước mặt Karen, quan sát Karen, mở miệng nói:
"Đảo Ám Nguyệt chỉ dẫn một thiên tài giáng thế cho chúng ta, mặc dù nó từng
cô độc ở ngoài biển, nhưng cuối cùng, nó vẫn trở về với vòng tay ôm ấp của
Ám Nguyệt."
Karen không nói chuyện, chỉ yên lặng mà quan sát ông ta.
Tafman mỉm cười nói: "Karen, cậu có tin tưởng vào truyện cổ tích không?"
Karen vẫn như cũ không nói chuyện.
"Truyện cổ tích có thể lưu truyền xuống, đa phần đều là giả tạo, nhưng lại giả
đến nỗi làm cho người ta mê muội, nếu nói theo một cách khác, chỉ cần khiến
người ta mê muội, cũng có thể không quan tâm rằng nó là thật hay giả.
Cũng ví như... Cậu."
Karen yên lặng như cũ.
"Ta thờ phụng Ám Nguyệt, cũng kính ngưỡng tổ tiên Bernard, nhưng rất xin lỗi,
người như ta đã phiêu bạt trên biển quá lâu, thường thấy nhiều sự dơ bẩn và đê
tiện, tận mắt nhìn thấy quá nhiều sự tuyệt vọng và vô cảm.
Ta cảm thấy, tín ngưỡng là sự an ủi người ta tìm kiếm cho nỗi khổ đau của họ.
Nhưng ta thật sự không có nghĩ đến, thì ra tín ngưỡng, có thể dùng phương
pháp trực tiếp như thế, đem lễ vật, đưa đến trước của nhà chúng ta, sau đó còn
rất lễ phép mà nhấn chuông cửa.
Cậu cảm thấy thế nào?"
Karen tiếp tục trầm mặc.
"Cậu không có cái gì muốn nói với ta sao, Karen?"
Karen lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Tôi không biết nên nói cái gì với
ông."
"Cậu có thể nói một chút nguyên nhân, ví như, vì cái gì cậu không muốn dùng
kính ngữ đối với ta."
"Tôi tại sao phải cần dùng kính ngữ với ông?"
"Bởi vì nếu như cậu nhận mình là người cùng một thế hệ với Ophelia, vậy ta,
cũng chính là trưởng bối của cậu."
"Thế nhưng mà tướng quân ông thật sự xem tôi như hậu bối mà đối xử sao?"
"Tạm thời, còn không có."
"Vậy tôi tại sao phải xem ông như trưởng bối của mình?"
"Ừm, cũng đúng."
"Nếu như xuất phát từ thân phận địa vị, tín ngưỡng của ông là Ám Nguyệt, tín
ngưỡng của tôi chính là Thần Trật Tự, mặc dù thời kỳ bây giờ Thần Giáo cần
hợp tác với Ám Nguyệt, nhưng tôi khinh thường tín ngưỡng của ông, cũng
khinh thường thân phận của ông.
Cho nên, tại sao tôi phải dùng kính ngữ với ông?"
"Đây là lời trong lòng của cậu sao?"
"Đúng vậy, là lời trong lòng, từ lúc vừa mới bắt đầu tôi đã không vui vẻ gì với
dòng máu của Ám Nguyệt chảy trên người mình, à, điểm khiến tui vui vẻ duy
nhất có lẽ đó là tôi có thể nhận được một ít phiếu điểm từ sự ủng hộ của Đảo
Ám Nguyệt, nhưng đây cũng là trên cơ sở chúng ta lợi dụng lẫn nhau, tôi không
phải lấy không phiếu điểm của các người, các người cũng chờ mong sau này
nhận lại đền đáp từ sự đầu tư trên người của tôi.
Là do các người chủ động tìm tới để ủng hộ cho tôi, chứ không phải tôi chủ
động đi cầu xin các người.
Rất xin lỗi,
Khi ông ví von tôi như món quà mà Ám Nguyệt đem đến trước cửa nhà, lúc ông
còn cảm thấy có chút không chân thực và đáng tin thì tôi thật sự rất muốn cười.
Bởi vì ở trong tim tôi, chỉ có Trật Tự, không có Ám Nguyệt."
"Ta có thể hiểu được tâm tình của cậu khi không xem bản thân mình là thành
viên của tộc Ám Nguyệt, nhưng cho dù xem trên góc độ hai bên vừa hợp tác,
cậu cũng không nên nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy nhỉ, cậu chắc chắn
rằng ta sẽ không tức giận sao?"
"Ông sẽ tức giận, nhưng, lại có thể làm gì đây?"
Không khí giữa hai người chìm vào sự yên tĩnh.
"Cá tính của cậu, ta rất thích, có cảm giác như lúc ta còn trẻ vậy."
Karen biết đây là tướng quân Tafman đang cho hai bên lối thoát trong cuộc nói
chuyện.
"Có thể nhìn ra, cậu không giống với những người khác trên Đảo Ám Nguyệt,
cho nên ở trước mặt cậu, ta có thể yên lòng nói ra lời trong long mình."
"Ha ha ha."
Tafman cười một hồi lâu, mở miệng nói: "Đối tượng thông gia lúc đầu của
Ophelia vốn là cháu trai của Đại Chủ Giáo đại khu Thành phố York."
"Tôi biết, tôi ở cùng một khu khách sạn với hắn ta."
"Một sự sắp xếp rất thú vị." Tafman có ý riêng.
Karen khẽ mỉm cười, cũng không giải thích.
"Tốt, tiếp theo, ta muốn lấy thân phận trưởng bối của Ophelia để nói chuyện
cùng với cậu."
"Xin mời ông cứ nói."
"Ta luôn luôn ủng hộ sự lựa chọn của bản thân Ophelia, bao gồm hôn nhân, nó
là hòn ngọc quý trong lòng ta, ta không có con cái, nó chính là con gái của ta.
Ta cảm thấy, nếu như cậu và nó có thể thành hôn, vậy sẽ là sự tiếp nối câu
chuyện tình yêu của tổ tiên Bernard và tiểu thư Pall khi xưa, cậu có lẽ còn
không biết về địa vị của tổ tiên Bernard và câu chuyện của ông ấy, tóm lại, cứ
như vậy, Ophelia sẽ nhất định là tộc trưởng đời tiếp theo của tộc Ám Nguyệt."
"Tôi đã có vị hôn thê."
"Ta cho phép vị hôn thê của cậu sau này có thể biến thành tình nhân của cậu, ta
tin tưởng Ophelia cũng sẽ đồng ý với sự thỏa hiệp này
Trong tương lai không lâu, nó sẽ thành tộc trưởng, nhưng ta nhìn vào tâm tính
của cậu, và huyết mạch của bản thân, tộc trưởng cuối cùng là Ophelia hay là
cậu, cũng như nhau, không phải sao?
Cậu sẽ có cơ hội để trở thành người đứng đầu bên dưới Ám Nguyệt."
"Ha ha..."
"Cậu cười cái gì, Karen?"
"Ông có biết rằng, tôi thường thường mơ thấy một cô gái, cô ta có đôi khi là bộ
dáng của người, có đôi khi lại là bộ dáng của một con mèo đen, cuối cùng cô ta
sẽ nhắc đi nhắc lại một câu ở trong giấc mơ của tôi, ông có muốn nghe không?"
"Tiểu thư Pall nói gì với cậu?"
"Cô ấy nói cô ấy rất hối hận vì lựa chọn hệ thống tín ngưỡng gia tộc, cô ấy
không nghĩ tới Thủy tổ lại yếu như vậy, hạn chế sự phát triển của bản thân."
"Cho nên, ý của cậu là?"
"Ám nguyệt, chỉ xứng để chiếu ra cái bóng của Trật Tự."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT