Karen chủ động đi lên trước, cúi đầu chào bà chủ:

"Cám ơn bà đã trợ giúp, mới để cho bác sĩ kịp thời cứu chữa."

Bà chủ nghe được câu nói này của Karen, ngược lại có chút ngượng ngùng.

Karen quay người mặt hướng về người nhà của người đã mất, nói: "Nhà tang lễ

này lúc đến hiện trường tai nạn, việc họ làm đầu tiên là chở nạn nhân hấp hối

đến bệnh viện cấp cứu, điều này tôi có thể làm chứng cho họ, người nhà của tôi

cũng là một trong những người bị hại trong sự cố, bây giờ đang nằm trong

phòng bệnh quan sát;

Cho nên, đây là một nhà tang lễ có tâm, tôi cảm thấy, nhà tang lễ có phẩm cách

như vậy, tang lễ mà họ tổ chức, nhất định sẽ thoả đáng và không làm mọi người

thất vọng."

"Vậy thì tốt, thế thì chọn nhà này đi."

Sau khi hỗ trợ kéo khách xong, Karen đi đến bên lề đường, Pall và Kevin cũng

đi theo.

Lúc này, xe tang lái tới, bà chủ ngồi ở kế bên vị trí tài xế hỏi:

"Chàng trai trẻ, chuẩn bị đón xe à?"

"Đúng thế." Karen mỉm cười đáp lại.

"Ha ha, đáng tiếc, nếu như không phải đang chở khách, tôi thật muốn tiễn cậu

một đoạn về nhà."

Karen nhìn cái đường nhỏ trước cổng bệnh viện, có vẻ rất khó mà bắt được xe,

dứt khoát nói thẳng với bà chủ:

"Tôi ở Khu dân cư Lam Kiều, chung cư Ellen."

Tiện đường.

"A." Pavaro ngồi trên ghế lái cười ra tiếng.

Bà chủ bấm eo chồng mình một cái, cuối cùng vẫn ngoắc nói: "Lên xe đi."

Dưới sự mời mọc “Nhiệt tình” của bà chủ, Karen ngồi vào xe tang.

"Thú cưng của anh đấy à?" Pieck tò mò hỏi.

"Ừm, lúc trước người trong nhà đến thay ca chăm sóc, vừa lúc dẫn bọn chúng ra

cửa hàng thú cưng tắm rửa, sau khi biết tin cũng lập tức chạy đến đây, cho nên

bây giờ phải dắt bọn nó về."

"A, thì ra là như vậy, con mèo rất đáng yêu." Pieck nói.

"Tôi cảm thấy con chó lông vàng này mới dễ nhìn." Dincom nói.

"Ngồi vững vàng, về nhà." Pavaro hô một tiếng.

Trước đó lúc ngồi xe tang đưa Alfred vào bệnh viện, Pavaro lái xe rất nhanh,

Karen cho là ông ta nóng vội muốn cứu người hoặc là muốn về sớm một chút

rồi quay lại rước khách, bây giờ, Karen đã rõ, ông ta lái xe vốn là rất nhanh, mà

lại thích rẽ vào đường nhỏ mà đi, cái xe tang sau khi cải tiến thường xuyên bị

ông ta thể hiện kỹ thuật trượt bánh sau.

Bởi vì ở giữa không có cái lỗ nhỏ để giúp "Khách hàng" nằm cố định, cho nên

Pieck và Dincom cần dùng tay vịn vào cáng cứu thương phòng ngừa khách

hàng trượt xuống hay lăn ra ngoài.

Kevin và Pall một trái một phải vịn vào người Karen duy trì thăng bằng cho cơ

thể, cứ như vậy, xe tang chạy đến trước cổng chung cư Ellen.

Karen xuống xe, lúc chuẩn bị cảm tạ vợ chồng Pavaro, ngài Pavaro đưa tay ra

lắc lắc, sau đó liền trực tiếp lái xe rời đi.

"Đây chính là vị Quan Thẩm Phán bị cách chức tạm thời kia sao?" Pall hỏi.

"Đúng thế."

"Tôi cảm thấy con người của ông ta cũng không tệ."

"Ừm."

Karen không đi thẳng vào trong chung cư, mà là đi đến phía bên đường đối

diện, cửa hàng môi giới của Allye lúc này đang mở cửa, ông ta đang dùng kéo

cắt mấy tấm áp phích, đợi chút nữa cần dán vào trước cổng.

Ngẩng đầu, trông thấy Karen đi tới, Alleye bận bịu bỏ đồ vật trong tay xuống

mà đi tới mở cửa, nghi ngờ nói:

"Thiếu gia, trên người của ngài là..."

"Có vài việc xảy ra, hôm nay lúc ngồi tàu điện có người tấn công, có một vụ nổ,

Alfred bị vụ nổ làm bị thương nên phải đưa vào bệnh viện."

"Ngài Alfred không có sao chứ?" Alleye ân cần nói.

"Cấp cứu lại được, bây giờ vết thương cũng ổn định rồi, nhưng cần phải ở lại

bệnh viện quan sát một chút, ngài Alleye, xe của ông có chìa khóa dự phòng

không."

"A, có, có."

"Rất xin lỗi, Alfred sau khi bị vụ nổ làm bị thương, quần áo cũng bị hư hại rất

nhiều, túi tiền cũng bị cháy rụi, chìa khóa xe tôi cũng không thể tìm tới, có thể

là đã bị mất trong vụ nổ.

Xe của ông bây giờ đang đỗ ở quán cà phê nhỏ phía tây trạm tàu điện, chỉ có thể

làm phiền ông đến chạy xe về."

Hai ngày rước đó Karen vẫn luôn dùng xe của Alleye;

"Được rồi, tốt, không có việc gì, đợi chút nữa tôi sẽ đi lấy xe, thiếu gia, ngài

không có bị thương chứ?"

"Tơi không sao, đây chỉ là vết bẩn."

"Ngài Alfred bây giờ đang ở cái bệnh viện nào? Bây giờ tôi vừa lúc qua thăm

ngài ấy."

"Không cần, bây giờ anh ta đang nghỉ ngơi, qua mấy ngày sau chắc là có thể

xuất viện, đúng, ngài Alleye, sau khi lấy xe xong có thể quay lại nhà tôi một

chuyến không."

"Đương nhiên không có vấn đề, thiếu gia, ngài còn có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn nhờ ông giúp mua một cái xe đã qua sử dụng về, tôi sẽ đưa tiền cho

ông, còn về thủ tục, trước hết cứ ghi tên của ông đi, có thể sao?"

"Tôi có gì mà không thể chứ, quan trọng là thiếu gia tín nhiệm tôi."

"Được rồi, cảm ơn."

"Thiếu gia, ngài quá khách khí."

Karen nhìn vào cửa hàng bên trong một chút, hỏi: "Vợ của ông và Hande đâu?"

"Hande đòi ăn bánh gatô, Jane dẫn nó đi mua rồi."

"Thật tốt, đúng, việc trị liệu của Hande có gì tiến triển sao?"

"Ai." Alleye thở dài, "Thật ra, tôi đã lâu không còn hy vọng gì."

"Sẽ có hi vọng." Karen an ủi, "Tôi về trước đây, ông cũng thấy đấy, tôi cần dọn

dẹp bản thân một chút."

"Được rồi, thiếu gia, ta đi trước lấy xe, sau đó tới cửa tìm đến ngài."

"Ừm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play