Trong phòng vệ sinh bệnh viện, Karen đang rửa tay, anh ta cũng không cảm
thấy quá bẩn, cũng không có gì cảm giác buồn nôn gì, người đã từng chăm sóc
người già hoặc bệnh nhân bị liệt trong bệnh viện, đối với mấy cái này, chỉ có thể
gọi là bình thường.
Đi ra phòng vệ sinh, trở lại phòng bệnh, Kevin đang chợp mắt, Alfred cũng ngủ
thiếp đi.
Karen đứng dựa vào vách tường, cúi đầu, trong đầu nhớ lại cảnh tượng xả súng
và vụ nổ trên tàu điện.
Bởi vì chính mình ngay từ đầu tự tạo ra nhiều lớp phòng ngự, cản trở ánh mắt,
cho nên muốn nói hồi ức có kinh động đến mức nào thì cũng vô lý, nhưng từ sự
kiện này cho thấy những thuật pháp mà Pall và Kevin lựa chọn để mình học tập
trước đây, thực dụng đến mức nào.
Ngay cả Alfred đều bị nổ thành thế này, còn mình thì cũng chẳng bị gì, nhờ vậy
thì cô bé ăn khoai tây chiên kia cũng không có vấn đề gì.
Rốt cuộc, so với việc nằm để được bôi thuốc, Karen càng muốn làm một người
bôi thuốc giúp cho người khác hơn.
Duy trì cái tư thế này, Karen đứng ngây người một hồi lâu, cũng không phải mệt
mỏi, mà chỉ đơn giản là muốn lơ đễnh một chút.
Sau khi tĩnh hồn lại, Karen mở cửa phòng bệnh ra, anh muốn ra ngoài mua một
ít đồ ăn về, cũng không biết rõ bệnh viện này có nhà ăn hay không, trước tiên
cần phải xác nhận một chút.
"Xin chào, cho hỏi phòng bệnh của ngài Alfred ở đâu?"
"Healy." Karen nói to về phía quầy trực y tá.
"Thiếu gia."
Healy gặp được Karen, lập tức chạy tới, trên trán cô nhễ nhại mồ hôi, Pall thì
ngồi trên vai.
...
"Thiếu gia, ngài về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại nơi này chăm sóc cho ngài
Alfred là được."
"Số tiền này, cô cầm đi, có lẽ còn phải đóng thêm vài khoản tiền, mặt khác, có
thể mời một y tá đến để xoay ca giúp cô."
"Không cần thuê y tá đâu, tôi làm hầu gái mà, việc này nên để tôi làm."
"Vất vả cho cô rồi."
"Thiếu gia ngài nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, trên quần áo của ngài..."
"À, là nước tương đấy."
"Nhưng nhìn cũng rất đáng sợ."
"Được rồi, để tôi về nhà”
Karen nhìn thoáng qua Alfred nằm ở trên giường bệnh, nước tiểu của Kevin
không có khả năng có hiệu quả mạnh đến mức mọc ra lớp thịt mới nhanh đến
thế, nhưng giải quyết vấn đề nhiễm trùng thì dư sức, tất nhiên, chỉ cần theo quá
trình điều trị bình thường để dần hồi phục, bỏng diện tích lớn như vậy mà có thể
trở thành "Bị thương ngoài da", đã là quà tặng của thần rồi.
Ùm, đúng thật là quà tặng của thần.
"Thiếu gia, tôi sẽ cố gắng tranh thủ xuất viện sớm một chút." Alfred nhìn xem
Karen nói.
"Ở thêm mấy ngày đi, tịnh dưỡng cho khỏe, như anh nói đấy, tốt nhất đừng đổi
một bộ linh kiện mới."
Karen đi ra phòng bệnh, Pall ngồi trên vai, Kevin đi theo dưới chân.
"Con chó ngu xuẩn để lại một tờ giấy ở nhà, mặc dù là chữ chó bò, nhưng miễn
cưỡng cũng có thể xem hiểu." Pall nói, "Healy vậy mà còn biết chữ, tôi cũng
không cần nói gì, trực tiếp đón xe tới."
"Ừm, lần này vất vả ngươi, Kevin."
"Gâu!"
Karen đi tới cửa bệnh viện, vừa lúc trông thấy hai chiếc xe tang đang giằng co ở
phía bên ngoài, bà chủ mặc áo lông màu đỏ đang tranh cãi cùng với đối phương.
Pieck và Dincom thì vén tay áo lên, cãi nhau với nhân viên đối phương càng
thêm ác liệt.
Chắc là cãi nhau liên quan đến khách hàng, nghe nội dung của cuộc cãi lộn là,
nhà tang lễ Pavaro giành đơn hàng của người ta.
Thật ra thì, nhà tang lễ trong một thành phố, cũng giống như chó đi tiểu quanh
một cây cột điện vậy, là có "Phạm vi thế lực" rõ ràng, nhất là mấy chỗ nhiều
khách hàng tiềm năng như bệnh viện, viện dưỡng lão đều có cơ sở hợp tác làm
ăn lâu dài.
Giữa những nhà tang lễ cũng sẽ có lúc cạnh tranh, nhưng sẽ rất ít xuất hiện tình
huống tranh chấp đơn hàng này.
Bởi vì cái công việc tang lễ này, giá chót là đưa đến lò hỏa táng, mà nhà tang lễ
vốn là kinh doanh vì lợi nhuận cao, dưới sự cạnh tranh rắc rối, làm cho lợi
nhuận thấp đo, trái lại sẽ càng không có lời, cho nên, giữa hai bên đều sẽ có một
sự ăn ý nhất định.
Nhưng rất hiển nhiên, nhà tang lễ Pavaro đang phá hư sự ăn ý giữa hai bên này,
dựa theo cách nói của đối phương là, bọn họ đưa khách vào cấp cứu thất bại,
xác nhận khách đã tử vong, kết quả vừa dạo một vòng quanh bệnh viện, nhà
tang lễ Pavaro lại đến, trực tiếp dụ dỗ người nhà của "Khách hàng" rồi đẩy lên
xe tang của mình.
Cãi nhau, vẫn còn tiếp tục;
Karen đang trông thấy bản thân ông Pavaro đang đứng cách đó một khoảng mà
hút thuốc, cứ như rằng tất cả mọi việc đều không có gì liên quan đến ông ta vậy.
"Mọi người ở đây chờ tôi một chút." Karen nói.
Pall nhảy xuống bả vai Karen, lần này, không trực tiếp nhảy lên trên người của
Kevin.
Karen thì đi đến trước mặt Pavaro, lúc trước Kevin mang đến năm nghìn Rael
tiền mặt, Karen đưa cho Healy 2 nghìn, trong tay còn có ba nghìn.
Nhưng cân nhắc đến việc tiếp theo mình cần phải bắt xe về, Karen rút ra hai tờ
tiền mệnh giá 100 Rael bỏ vào trong túi, cầm số tiền còn lại đi tới trước mặt của
Pavaro.
"Ừm?" Pavaro nhìn thấy Karen đi tới.
"Đây là tiền mà ngài giúp tôi ứng viện phí lúc nảy, còn sót lại là tiền xe, người
trong nhà vừa đưa tiền tới, cũng không phải rất nhiều, chờ mọi việc ổn thỏa, tôi
sẽ đem lễ vật và tiền biếu đến cửa để hậu ta."
Mặc dù lúc trong xe phu nhân Pavaro có hỏi thăm và ám chỉ mình có phiếu vé
của giáo hội hay không, nhưng bất luận như thế nào, là người ta hỗ trợ đưa
Alfred đến bệnh viện để nhanh chóng xử lý vết thương.
Mặt khác, ngài Pavaro còn giúp mình ứng tiền viện phí.
Sự trợ giúp từ những người càng xa lạ, càng phải nhớ kỹ ân tình của người ta.
Ngài Pavaro trước hết liếc về phía vợ mình còn đang cãi nhau ở đằng kia, cả
người hướng về phía trước che lại Karen, sau đó đưa tay, trực tiếp bắt lấy tiền
trong tay Karen bỏ vào trong túi mình, bên trong miệng lẩm bẩm:
"Đây là tiền riêng mà tôi giấu vợ đi ăn vụng điểm tâm đấy."
Chỉ là, chỉ cầm thoáng qua xấp tiền, ngài Pavaro tựa như đã biết cụ thể số tiền,
nói thẳng:
"Đủ rồi, đủ rồi, phí xe cứu thương đã đủ, anh cũng không cần lại cám ơn cái gì,
quá phiền phức."
"Không được, vẫn cần phải cảm tạ chính thức một chút." Karen kiên trì nói.
Pavaro chẹp chẹp miệng của mình, ném tàn thuốc xuống dưới đất, lại yên lặng
lấy gói thuốc lá ra, lấy ra hai điếu thuốc, kẹp lên miệng một điếu, điếu còn lại
thì đưa cho Karen.
"Rất xin lỗi, tôi không hút thuốc lá."
"A."
Ngài Pavaro cười một tiếng, tự mình châm thuốc, nói: "Ông chủ của anh thế
nào rồi?"
"Cấp cứu lại được."
"Không đủ đâu." ngài Pavaro thở dài, "Có thể nghĩ biện pháp liên hệ đến bạn bè
của ông chủ anh, nói không chừng có thể có biện pháp nào khác."
"Đa tạ ngài đã nhắc nhở."
Bên kia vẫn còn tiếp tục cãi lộn, cùng lúc thì người nhà của khách hàng cũng
đến đây.
Bà chủ hô lớn: "Cái gì mà gọi là cướp khách hàng của các người, ngươi biết ai
là người đầu tiên đến hiện trường sự cố hay không, là xe của nhà tang lễ chúng
ta, nhưng chúng ta không vội vã đi kiếm khách, mà là tìm những người đang
hấp hối kia để nhanh chóng đưa họ vào bệnh viện cấp cứu!
Còn những người như các ngươi, trong mắt chỉ cần khách hàng, ta nhìn các
người hẳn là ước gì khách mà mình chở chết giữa đường đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT