“Ăn như vậy thực sự rất ngon à?” Judea đi về phía Karen.
“Đúng thế.”
“Anh nói tôi, quá trẻ?” Judea tiếp tục đi về phía Karen
Karen rút một chiếc khăn tay sạch sẽ, trắng tinh từ túi áo trên ngực vốn được
dùng làm khăn lau đồ trang sức, chủ động đưa tay đến trước mặt Judea;
Không phải nhẹ nhàng, thậm chí hơi dùng sức giúp Judea lau sạch vết máu còn
dính trên mặt.
Sau khi lau xong, Karen còn mỉm cười bóp mặt cô bé hai cái.
“Cô thật sự vẫn chỉ là một cô bé tuổi trẻ đáng yêu.”
Judea không những không tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười, cô ta cũng nghiêng
người của mình đến trước mặt Karen, hai tay giơ lên, muốn được ôm.
Karen hơi khom người xuống, để cô bé này ôm lấy cổ mình.
Trên người cô bé thoang thoảng hương nước hoa đắt tiền, rất dễ chịu.
Karen cố gắng tưởng tượng ra trong đầu là mình đang ôm một cô bé đáng yêu
chứ không phải con dã thú vừa mới ăn thịt người.
Judea lại thổi hơi bên tai của Karen,
Karen cười nói, cố gắng khống chế để giọng nói của mình không bị run:
“Ha ha, ngứa.”
“Tiểu ca ca đẹp trai nhà Ellen, anh biết không, lúc tôi vừa mới trèo cửa sổ vào,
kể từ giây phút nhìn thấy anh tôi lập tức nghĩ rằng, tiểu ca ca đẹp như vậy, chắc
chắn ăn hắn sẽ rất ngon, hì hì hì.”
“Ha ha.”
Karen cười, bây giờ đại khái chỉ có áo lót đã ướt đẫm phía sau lưng là thể hiện
được rốt cuộc anh căng thẳng đến mức nào, nhưng anh vẫn đưa tay, dùng sức
đánh một cái lên mông của cô ta:
“Bốp!”
“Đau...”
“Cô đúng là đứa ngốc, một đứa ngốc trẻ tuổi không hiểu chuyện, cô biết không,
nói chuyện với cô, giao tiếp với cô, quả thực chính là một loại tra tấn đối với sự
kiên nhẫn của tôi.
Cô là đứa ngu ngốc,
Cô là một đứa thiểu năng,
Cô là một thứ rác rưởi cấp thấp do gia tộc Gloria loạn luân sinh ra.”
Mỗi một câu chửi,
Trong lòng Karen cũng theo đó mà run lên một cái, bởi vì mỗi một câu đều có
thể dẫn đến hậu quả là cổ của mình sẽ bị cô bé này cắn đứt luôn.
Nhưng cùng lúc, mỗi một câu chửi, cơ thể cô bé cũng run lên một cái theo sau
đó.
“Hãy nhớ kỹ, đừng bao giờ dùng loại hứng thú cấp thấp này của cô để đánh giá
cảnh tượng thực sự, như vậy sẽ chỉ làm bản thân cô bị lộ tẩy, giống như cô tự
tay nhét phân ngựa và miệng ca ca vậy.”
“Tôi...”
Tay của Karen đặt ở sau gáy của Judea, dùng sức đè lại, vuốt ve, nói:
“Nhét phân ngựa vào miệng của anh trai, cũng chỉ có đồ đê tiện như cô mới có
thể làm ra chuyện như vậy, đáng lẽ cô nên chọn một cái quần lót sạch sẽ để
miệng hắn ta ngậm chặt nó. Như thế mới thực sự hoàn thành việc châm biếm
hắn ta.
Thậm chí, hoàn thành việc trào phúng cả gia tộc Gloria!
Đây mới thật sự là nghệ thuật xung kích, phân ngựa thì lúc bọn họ cảm thấy
thối, bọn họ có thể che mũi, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, những người
không phải người của vương thất sẽ nhịn không được mà cười trộm, nhưng còn
mỗi một thành viên trong vương thất đều sẽ cảm thấy phẫn nộ và xấu hổ, giống
như một mặt dơ bẩn trong linh hồn mình bị vạch ra, phơi bày trước mặt công
chúng.
À, đúng rồi, chiếc quần lót kia, lựa chọn tốt nhất là bà cố của cô, nữ vương bệ
hạ.
Như vậy thì hơi thở của nghệ thuật mới có thể hoàn toàn thổi đầy.
Đúng không?”
Sau khi nói xong những lời này, Karen cảm thấy não của mình đã rơi vào trạng
thái thiếu oxi nghiêm trọng.
Vẫn may là cửa sổ đang mở, gió lạnh thổi không ngừng để cho mồ hôi lạnh trên
mặt không đến mức chảy nhỏ giọt xuống.
Karen cảm giác được Judea trong ngực mình bắt đầu khóc nức nở, tuyến lệ của
cô ta hình như rất phát triển, đã để nước mắt làm ướt quần áo của mình.
“Tiểu ca ca... Anh nói rất đúng...”
Judea dịch mở lời, nhìn xem Karen:
“Cho nên... Có cách nào không...”
Karen nhìn cô ta, nói:
“Ăn tôi, chắc là sẽ giúp ích được cho cô.”
Judea đưa tay lau nước mắt, lộ ra một nụ cười ngại ngùng
Nụ cười này có ý nghĩa là: thực ra cô ta cũng nghĩ như vậy.
Karen đưa tay nắm lấy môi của cô ta, sau đó từ từ dùng sức kéo xuống phía
dưới.
Cô ta không động đậy đầu, để mặc cho Karen kéo môi của cô ta.
“Bởi vì đối với loại rác rưởi này như cô mà nói, cách tốt nhất để thăng cấp rất
đơn giản thô bạo, đây là thuộc về cô, số mệnh thấp hèn.”
Judea lại bắt đầu nức nở, khi cô ta khóc, đúng thật là nước mắt rưng rưng, từng
giọt, từng giọt nước mắt như hạt đậu vàng rơi xuống dưới.
“Tôi... Tôi... tôi biết tôi thấp hèn...”
Lúc nói lời này lúc, Karen chú ý đến từ sâu thẳm trong mắt của cô ta đang có
một cảm xúc mới đang được ấp ủ, đây là ý thức tính cách bản thân của cô ta
đang thức tỉnh.
Bởi vì, rốt cuộc trong mắt người ngoài thì thân phận của cô ta rất cao quý;
Bởi vì cảnh giới của cô ta... Karen mặc dù không biết tín ngưỡng hệ thống gia
tộc của cô ta rốt cuộc là cấp mấy, nhưng cái này đủ để cho cô ta kiêu ngạo;
Cũng giống như lúc bạn đang “bị lừa”, bỗng nhiên trong một khoảnh khắc nào
đó, sau khi ý thức bản thân của bạn tỉnh lại, bạn sẽ phá bỏ được cảm giác bầu
không khí hình thức bởi lời nói và động tác.
Ví dụ trực tiếp nhất và đơn giản nhất chính là, bất kể nam nữ, sau khi bản thân
làm chó liếm một thời gian rất lâu và đắm chìm trong cảm giác tự mình bị mình
cảm động, bỗng dưng một ngày nào đó tỉnh lại, hận không thể tát cho mình một
cái.
Tại sao tôi lại đê tiện như vậy?
Nguyên nhân hình thành của trò lừa gạt luôn luôn là do người bị lừa thường hy
vọng đây là sự thật.
Nguyên nhân trò chơi vẫn được chơi tiếp là những người tham gia trò chơi, cô
ta muốn tham gia và cùng nhau chơi;
Cũng giống như một màn lúc trước, Karen cũng không cảm thấy là do thủ đoạn
của mình cao minh như thế nào, chẳng qua là bởi vì mình đã gợi lên sự hứng
thú của cô ta, để cô ta có cảm giác tham dự, cho nên muốn chủ động tham gia
thúc đẩy trò chơi này tiếp tục.
Mà một khi cô ta cảm thấy nhàm chán hoặc là đã giải buồn đủ rồi, cô ta chọn
kết thúc trò chơi, đồng thời, kết thúc mạng sống người “bạn chơi” là mình.
Cho nên,
Karen lập tức chỉ tay về hướng bức chân dung bá tước Recar kia, nói:
“Tối hôm qua, lúc tôi đi tìm bá tước Recar nói chuyện, bá tước Recar đang thân
mật với nữ vương Gloria thứ ba, thấy tôi đến, ông ta thẳng tay đẩy nữ vương
trên mặt đất, đồng thời ném một viên trân châu màu đen cho nữ vương, cười nói
với ta:
Hải tặc hân chính tuyệt đối sẽ không thiếu tiền chơi gái của kỹ nữ.
Tôi có thể dẫn cô,
Đi gặp bá tước Recar.”
Miệng Judea hơi há ra, hơi ngơ ngác nhìn xem Karen.
“Cái này có lẽ là một thời cơ mà biển cả ban cho cô;
Cũng là cách duy nhất để cô có thể thay đổi vận mệnh thấp hèn và huyết thống
bẩn thỉu của nhà Gloria đang trộn lẫn trong cơ thể cô.”
Judea từ từ đứng lên,
Cô ta không còn thút thít nữa,
Mà là rất nghiêm túc, đoan trang nhìn Karen, trong ánh mắt mang theo một loại
chín chắn không thuộc về độ tuổi này của cô ta, thậm chí, thấp thoáng có thể
thấy được một tầng nước màu xanh lam nhạt đang dập dềnh gợn sóng.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hoàn cảnh khép kín này,
cũng đủ để phá vỡ tất cả sóng gió ở đây
Trên mặt Karen không có bối rối chút nào, cho dù là anh trái tim gần như là bởi
vì tiếng gõ cửa này mà như bị kẹt cứng ở cổ họng.
Anh chỉ hơi ghét bỏ mà kéo ngực áo bị khóc ướt một mảng của mình.
Sau đó rất là không kiên nhẫn nói với Judea:
“Đi theo chuông bàn, tôi phải thay quần áo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT