Alfred khẽ nhíu mày: “Tôi cảm thấy cô đang nói bậy, nhưng hình như lại rất có

lý.”

“Cậu nhìn chỗ này, ta thật không nghĩ tới Karen sẽ ghi chép nhiều đồ thú vị như

vậy, ở đoạn này, cậu ta lấy việc của phu nhân Hughes để làm ví dụ, phân tích

nhân cách của phu nhân Hughes... À, nói chính xác, là phân tích nhân cách của

dị ma nhập nhập vào người phu nhân Hughes, xác định và đánh giá mô thức

hành vi của nó.”

“Không hổ là thiếu gia vĩ đại, khả năng am hiểu tâm lý con người thật sự khiến

người khác ngạc nhiên.”

“Chẳng qua ở lời kết thúc, cậu ta đánh giá dị ma nhập vào người của phu nhân

Hughes rất thấp, cảm thấy hắn không phải nghệ thuật gia chân chính.”

“Đúng vậy, người có thể làm cho thiếu gia thấy vừa mắt, chắc chắn rất ít.”

“Sau đó, ở phía dưới, hắn lại làm một đoạn phân tích mới, chính là phân tích

nếu như dị ma nhập vào người phu nhân Hughes có thể tăng đều thực lực lên,

như vậy, nên xác định và đánh giá hành vi của hắn như thế nào.”

“Trong nháy mắt tôi có xúc động muốn tiếp tục đọc hết.”

“Karen viết, tiêu chuẩn cơ bản của tâm lý là nhân tính, nhưng giới hạn cuối

cùng cao nhất của tâm lý đã thoát ly phạm trù nhân tính;

Ở dưới nhân tính chính là thú tính, thú tính không có mỹ cảm, cũng cơ bản rất ít

khi dùng đến, coi như xuất hiện cũng không cần thiết phải phân tích.

Ở trên nhân tính thì lại đong đầy thần bí và những điều chưa biết, bởi vì là sự

trải nghiệm quá độ từ nhân tính, cho nên lúc phân tích hành vi của bọn họ sẽ vô

thức mà dùng phương pháp phân tích có nguồn gốc nhân tính.”

“Ôi trời, tôi cảm thấy thiếu gia phân tích rõ ràng là thần tính!”

Pall dùng móng vuốt chỉ vào một đoạn văn trước mặt, nói:

“Karen nêu một ví dụ, nếu như cậu gặp một nghệ thuật gia chân chính hơn phu

nhân Hughes trong một không gian kín thì cậu phải đối mặt với cô ta như thế

nào?”

“Khung cảnh này được thiết kế rất thú vị, chắc là bởi vì thiếu gia bây giờ đang

vô cùng an toàn cho nên cảm thấy chỉ khi ở trong không gian và hoàn cảnh đặc

biệt mới giúp ngài kéo dài lý luận của mình tốt hơn?”

Pall tiếp tục nói: “Karen nói, loại nghệ thuật gia này, thẩm mỹ của cô ta đã hoàn

toàn vượt ra khỏi phạm trù con người. Biểu hiện cụ thể là, cô ta đã không coi

mục tiêu săn giết là tồn tại ngang hàng với mình.

Điều này cũng không có nghĩa là cô ta không cảm thấy mục tiêu săn giết là con

người, mà là cảm thấy mình đã không phải là người nữa rồi, trong cách nhìn của

cô ta, con người chỉ là giống loài có cấp bậc thấp ngang với chó, mèo các loại

thôi.

Ôi, ghê tởm meo!!!”

Pall tức giận đến dùng móng vuốt vỗ bệ cửa sổ một cái.

“Gâu!”

Kim Mao cũng kêu một tiếng, chân trước bò lên bệ cửa sổ, đầu chó cũng xúm

lại gần cùng nhau nhìn.

Alfred kích động nói: “Cái này không phải là cách nhìn của Thần đối với người

phàm sao?”

Pall bĩu môi một cái, tiếp tục thì thầm:

“Cho nên, làm sao để trong hoàn cảnh khép kín có thể làm cho mình không đến

mức bị đối xử giống như “heo chó” đây?

Ừm! Dễ chịu rồi meo.”

Pall nhìn thoáng qua Kim Mao ở bên cạnh.

Kim Mao chau mày.

Alfred tự mình phiên dịch nói: “Làm sao để để thần không xem cô như heo

chó?”

“Ở đây chia thành ba giai đoạn.” Pall thì thầm.

“Không hổ là thiếu gia, cái này cũng có thể chia ra tỉ mỉ như vậy.”

“Gâu!”

“Giai đoạn thấp nhất chính là... thú vị.”

“Ôi, thiếu gia hình dung như vậy thật là thú vị.”

“Gâu!”

“Giống như ở một nhà hàng, một người mới vừa gọi một phần salad, ăn một

phần bò bít tết, uống một ly rượu nho; sau khi đi ra ngoài nhà ăn, nhìn thấy bên

ngoài có một con chó hoang cực kỳ đáng yêu, nó nhìn thấy cậu, chủ động chạy

đến trước mặt cậu, làm nũng với cậu.

Cậu sẽ cảm thấy, nó cực kỳ đáng yêu, cậu sẽ cười với nó, thậm chí, còn nhịn

không được muốn vuốt ve nó một chút, nếu như nhìn thấy nó bị thương, cậu sẽ

đau lòng, đồng thời khiển trách những người kia đã vứt bỏ và làm hại con chó,

cậu sẽ cảm thấy cậu không giống bọn họ, cậu nhân từ và có lòng đồng cảm;

Dù là, cậu vừa mới ăn bò bít tết, ăn rau salad, uống rượu nho, trâu sẽ đau, rau

quả sẽ đau, nho sẽ rơi nước mắt.

Cho nên, cậu không phải thật sự tốt bụng, chẳng qua là cậu cảm thấy đây là sự

tốt bụng thú vị, nếu như con cho hoang này toàn thân đều bẩn thỉu lại có đầy bọ

chét, không làm nũng với cậu mà còn sủa bậy không ngừng, làm bộ muốn lên

đến cắn cậu. Cậu lập tức sẽ không cảm thấy nó đáng yêu, cậu sẽ mau chóng bỏ

đi, rời khỏi con chó dại này.”

“Thật là sâu sắc.” Trong đầu óc Alfred lập tức hiện lên hình ảnh một đêm kia

lão gia Dis mang theo thiếu gia đi giết người, trong đó, mình khiêng radio thiếu

cùng khiêu vũ theo nhịp điệu với thiếu gia.

À, hóa ra là vậy, đây chính là thú vị sao?

Alfred bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, may mắn mình luôn duy trì một

phong cách của riêng mình trước mặt thiếu gia, chứ không trở thành một người

hầu thuần túy như trang giấy trắng.

Kim Mao thì há to miệng, không ngừng cười, nó vẫn luôn rất đáng yêu!

Pall thì hơi nghi ngờ: Cho nên, tính cách của đại tiểu thư ta trong mắt anh ta

cũng là thú vị sao?

“Tiếp tục đi.” Alfred thúc giục Pall.

“Giai đoạn cao nhất, chính là giống hệt như bọn họ, hoàn toàn dung nhập với

lập trường của bọn họ, đồng hóa cách nhìn với bọn họ.

Ừm, chính là:

Bầu trời cùng mặt đất đều không tốt đẹp, coi vạn vật như cỏ đâm chó.

Câu này nghĩa là cái quỷ gì?”

Pall nhìn về phía Alfred, Alfred lắc đầu;

Pall lại nhìn về phía Kim Mao, Kim Mao cũng lắc đầu;

Pall rơi vào trầm tư: Chẳng lẽ, Karen thật sự viết kinh văn thần giáo?

“Tiếp tục đi chứ.” Alfred thúc giục nói.

“Cấp thấp nhất quá đơn giản, chính là ném mình ra ngoài, bất chấp hậu quả.

Kiểu cuối cùng rất khó khăn, cũng không thực tế. Cho nên, giai đoạn ở giữa này

khả năng thực hiện cao nhất.

Đó chính là,

Trong không gian kín này,

Cố gắng,

Giả bộ như,

Có thẩm mỹ giống với đối phương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play