"Nếu như tất cả mọi việc chuẩn bị đều thuận lợi, vậy thì chúng ta sẽ xuất phát
trong khoảng hai ngày nữa, chờ đến sau khi nhiệm vụ này kết thúc, chúng ta trở
về thử nhận thêm nhiệm vụ bảo an cho đoàn đại biểu của Nguyệt Nữ Thần Giáo
đến viếng thăm thành phố York, chúng ta có thể nghỉ ngơi khá thoải mái ở trong
kiểu nhiệm vụ bảo an phái đoàn này."
"Được rồi, đội trưởng, ngài cứ sắp xếp là được rồi."
"A, đây là những điều mà trước đây tôi luôn muốn trải nghiệm."
"Thật đáng chờ mong."
"Tôi cũng không đợi được nữa rồi!"
Tất cả mọi người đều rất cho đội trưởng thể diện, đều tỏ ra vẻ rất nhiệt liệt hoan
nghênh đối với nhiệm vụ đầu tiên này.
Lúc này, Alfred đứng lên nói: "Tôi đã chuẩn bị xong bàn vẽ và bút vẽ, mọi
người ngồi thêm một chút nữa đợi ăn xong món tráng miệng ngọt, Healy, mang
chè nấm tuyết ra đây."
"Vâng, ngài Alfred."
Alfred tiếp tục nói: "Để tôi vẽ cho mọi người một bức tranh."
Richard nghi ngờ nói: "Vì sao mà không chụp hình chứ?"
Muri trả lời: "Bởi vì chụp ảnh là điềm xấu."
Richard nhún vai, nói: "Nghe có vẻ mới lạ đấy, lần trước nghe đến cách nói này
vẫn là lúc ở ven đường trông thấy một lão già đứng kêu la rằng máy ảnh sẽ hút
linh hồn của người ta đi."
Muri nhấp một ngụm rượu đỏ, mỉm cười nói: "Ta vừa mới trải qua." Richard
sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Thật có lỗi, xin cậu tha thứ cho."
"Không có việc gì."
Chè nấm tuyết đã được bưng lên, mọi người vừa ăn vừa tiếp tục tán gẫu. Alfred
ngồi ở phía đối diện, hai cánh tay cầm bút vẽ, tốc độ cực nhanh.
Là một người xem việc xuất hiện trên tranh tường là ước mơ của cả cuộc đời,
tập luyện kỹ năng vẽ tranh trước cho thật tốt cũng là một chuyện rất bình
thường.
Tuy nhiên thì Alfred cũng không quá xem trọng "Tính nghệ thuật", anh ta cũng
không có hứng thú đi theo trên con đường nghệ thuật, cho nên bức tranh mà anh
vẽ chỉ là một sự thể hiện một cách đơn giản
Karen giơ tay bưng ly nước đá lên uống một ngụm, ánh mắt lườm về hướng
Alfred một chút. Có đôi khi không thể không thừa nhận, có một vài người, là
thiên tài thật sự.
Alfred là thiên tài, đội trưởng Neo cũng thế.
Khi so sánh với bọn họ, mình dựa vào những thứ bên ngoài rất nhiều, chỉ một
mình Dis, đã dọn sẵn một con đường tốt như vậy cho mình.
Tuy vậy, khi liên tưởng đến tình huống trong nhà tắm lúc buổi chiều, Karen lại
đột nhiên cảm thấy mình cũng không cần phải tự hổ thẹn gì, con đường nào
cũng có chông gai riêng.
"Được rồi, đã vẽ xong!"
"Nhanh như vậy sao?"
"A, tốc độ quá nhanh rồi đấy."
Alfred bày tranh ra cho mọi người cùng nhìn.
Bên trong bức tranh, mọi người ngồi vây quanh ở trên bàn tròn, đập vào mắt
đầu tiên chính là Karen, bên trong bức tranh hai tay của Karen để lên bàn giống
như là tại đang dạy bảo, loại phong thái của người lãnh đạo kia được thể hiện ra
rất rõ ràng.
Sau đó là những người khác trên bàn cơm, Ashley giơ ly rượu một cách cực kỳ
phóng khoáng, Bart và Muri tranh tài gặm giò heo, Blanche rất là thục nữ đoan
trang ngồi một chỗ nhưng khóe mắt đang liếc qua nhìn Karen.
Mas và Memphis rất trầm tĩnh, Richard cực kỳ hoạt bát. Ventura cúi đầu ăn cơm
trứng chiên trên mặt còn có dính hạt gạo, Philomena cực kỳ quái gở một mình
ngồi trong góc.
Alfred còn vẽ thêm mình vào trong tranh, đứng ở sau lưng Karen.
"Bữa tiệc kết thúc, mọi người nghỉ ngơi đi, đúng, ngày mai mọi người cần phải
đến cao ốc giáo vụ để hoàn tất một vài thủ tục."
Karen đứng người lên, "Mọi người ngủ ngon."
"Ngủ ngon, đội trưởng."
"Đội trưởng, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
"Tôi đưa mọi người trở về." Alfred vừa cười vừa nói.
Bao gồm cả những người có nhà ở thành phố York, cũng được sắp xếp một chỗ
ở trụ sở của tiểu đội đặt tại chung cư Ellen, chỉ có điều bọn họ hoàn toàn có thể
tự do về nhà, nhưng hôm nay dù sao cũng là buổi gặp mặt đầu tiên, đa phần mọi
người vẫn sẽ lưu ở chung cư để ngủ một giấc thật tốt.
Tác dụng của xe tang lúc này cũng được thể hiện ra
Tất cả mọi người ăn uống no bụng ai nấy cũng ngồi vào trong xe tang, Richard
vì để chừa ra chỗ ngồi trống nên trực tiếp nằm vào trong cái hốc đặt quan tài.
Nhưng đợi đến lúc xe tang khởi động, Ashley nghi ngờ nói: "Philomena đâu
rồi?"
Bart trả lời: "Một mình cô ta đi về rồi?"
Memphis nói: "Không có, cô ta ở lại, chắc hẳn là có việc gì muốn nói riêng với
đội trưởng." Blanche thở dài nói: "Nhìn đến, xem ra người ta cũng có ý."
Richard mở miệng nói: "Có lẽ, thật sự là có chuyện gì chăng?"
Ashley hừ một tiếng, nói với Richard: "Vậy cậu chắc chắn không biết sau khi
một cô gái buông bỏ sự thận trọng và cao ngạo, cô ta rốt cuộc có thể trở nên chủ
động đến mức nào."
Richard phản bác: "Tôi cũng đã từng trải nghiệm rồi, bây giờ mỗi lần tôi đến
con phố điểm tâm kia, báo ra tên của " thiếu gia Eisen ", những bà thím kia đều
sẽ gào thét lên."
Mas tò mò nói: " thiếu gia Eisen " là tên của ai?"
"Cha tôi."
"Cậu dám dùng tên cha của cậu để đi dạo phố điểm tâm à?"
Richard xem thường nói: "Con người của cha tôi, đầu óc của ông ấy có vấn đề,
tôi dùng tên của ông ấy để đi đón cứu tế những cô dì đáng thương kia, bọn họ
cực kỳ cảm động, nói không chừng lúc làm việc sẽ còn thuận mồm hô lên tên
của cha tôi, tôi cũng chỉ muốn cầu phúc cho bệnh tình của cha tôi mà thoi."
Memphis mở miệng nói: "Cậu thật là một đứa con hiếu thuận."
"Đúng thế, cha tôi không biết kiếp trước đã làm được bao nhiêu chuyện tốt cho
nên kiếp này mới gặp được một đứa con trai hiếu thuận giống như tôi đây."
• • • • • •
"Muốn uống cái gì?"
"Không khát nước."
"Nước đá đi."
"Được rồi."
Karen ngồi xuống trên ghế ở sau bàn đọc sách, cả người có chút mệt mỏi mà
nhích lưng tựa vào sau, hôm nay anh thật mệt mỏi, mà lại vừa phải chuẩn bị một
bữa tiệc lớn, bây giờ càng mỏi mệt hơn.
Nhưng đây đều là chuyện cần phải làm, cũng không có khả năng buổi liên hoan
thứ nhất mừng dịp tiểu đội được thành lập mà đã đắm chìm trong việc cơ thể
của đội chuyện xảy ra chuyện.
"Chuyện gì?" Karen lấy ra một điếu thuốc lá, châm thuốc, rít một hơi.
Cái này không phải là vì nicotin, mà là dùng mùi thơm đặc biệt trong khói thuốc
lá để kích thích linh hồn của mình, anh sợ mình hôn mê trong lúc ngồi đây.
"Ngươi xảy ra vấn đề." Philomena nói.
"Nguyên nhân về cơ thể của ta lúc nãy ta cũng đã nói cho mọi người biết."
"Ngươi đang che giấu sự thật, vấn đề của ngươi rất nghiêm trọng, nghiêm trọng
đến nỗi ngươi cần phải dùng đến phương pháp tự hại chính mình để đánh lạc
hướng sự chú ý của bản thân."
Karen phun ra một vòng khói trắng, nhìn xem Philomena, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT