Karen buộc tạp dề lên, bắt đầu bận rộn ở trong nhà bếp.

Nguyên liệu nấu ăn đều là do Healy và phu nhân Lake chuẩn bị và xử lý xong

từ trước, nước dùng cũng đã được Healy hầm trước, cho nên bây giờ Karen chỉ

cần phụ trách nấu nướng.

Đối với những người yêu thích việc nấu ăn mà nói thì đây là hưởng thụ tốt nhất,

giống như những con tôm đã được bóc vỏ để trước mặt. Ashley đi đến, hỏi:

"Đội trưởng, chúng ta có thể giúp gì không?"

"Ngồi bên ngoài uống nước, chờ lát nữa ăn là được, ở đây không cần hỗ trợ,

thật đấy."

"A, được thôi, đội trưởng."

Ashley đi ra khỏi nhà bếp, liếc mắt nhìn ra hiệu với mọi người, lắc đầu.

Trong sân sau lúc này có đặt một chiếc bàn tròn lớn, là do Alfred dựa theo dặn

dò của Karen làm ra, ở mặt trên còn có một cái bàn xoay.

Buổi liên hoan lần thứ nhất của tiểu đội mừng ngày thành lập, Karen không

muốn dùng bữa theo kiểu mỗi người một phần, dùng loại bàn tròn này để mọi

người cùng ngồi quây quần, nếu không thể ngồi ăn cùng một nồi, về sau làm

sao có thể cùng nhau liều mạng.

"Tối hôm qua, đội trưởng của chúng ta đã gặp phải việc gì gì?" Muri nhỏ giọng

hỏi Alfred bên cạnh.

"Thiếu gia không có chuyện gì, mọi người hãy yên tâm." Alfred thật ra còn

không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hôm nay anh cũng luôn bận rộn ở bên

ngoài cả ngày, nhưng lúc buổi sang thì sắc mặt của thiếu gia cũng không có khó

coi như vậy.

Sau khi ngồi thêm một hồi, Alfred bảo mình đi lấy rượu, đứng dậy, đi vào trong

phòng sách. Trong phòng sách, Kevin đang nằm ở trên sàn ngửa bụng lên trên,

cái đuôi quét qua quét lại trên sàn.

"Đã có chuyện gì xảy ra rồi?"

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

"Được rồi, ta đã biết."

Alfred đứng người lên, đi vào phòng ngủ, trông thấy Pall đang ngồi ở sát mép

giường, mặt mèo có vẻ rất nghiêm trong. Trông thấy Alfred đi vào phòng ngủ,

Pall mở miệng nói: "Sẽ có biện pháp, ta đang nghĩ biện pháp."

Alfred mỉm cười, an ủi: "Không cần phải gấp, chắc chắn chúng ta sẽ có biện

pháp."

"Ngươi đang an ủi ta? Ta biết rất khó nghĩ ra được biện pháp, bởi vì đây là vấn

đề mà ngay cả Thần đều không thể giải quyết, nhưng cả buổi chiều ta ngồi trong

phòng ngủ, nghe tiếng kêu la thảm thiết của Karen ở trong phòng, cậu ta đã cố

đè âm thanh xuống rất nhỏ, nhưng ngươi biết mà, lỗ tai mèo rất nhạy.

Dis đã giao cậu ấy cho ta, ta phải phụ trách với cậu ấy, nói thật, ta tình nguyện

nhìn xem cậu ấy đi đối mặt nguy hiểm, đi chém giết, cũng không hi vọng nhìn

xem cậu ấy phải bị tra tấn như vậy, đây là đang chịu tra tấn, ngươi hiểu không,

yêu tinh radio."

"Thiếu gia đang làm cá, đợi chút nữa tôi sẽ để Healy mang vào trong phòng cho

cô."

"Ăn cá gì chứ, ta không thấy ngon miệng."

"Thiếu gia cố ý làm cho cô, ăn đi, trước khi chúng ta nghĩ ra được biện pháp để

giải quyết vấn đề, việc có thể làm đó là điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho

tốt, tôi tin tưởng vào ý chí kiên định của thiếu gia."

"Ta thật vô dụng." Pall cuộn cái đuôi vào,

"Ta thật là vô dụng, yêu tinh radio, ta rất sợ hãi Karen sẽ giống với cha mẹ của

cậu ta, cùng rơi vào một kết cục như trước."

"Sẽ không, thiếu gia sẽ không."

"A, đúng rồi, Karen bảo ta chuyển lời cho ngươi, sắp đến bớt chút thời gian để

chế tạo thêm hai cái quan tài đặt ở trong nhà kho, muốn tăng thêm trận pháp để

tăng cường sự chắc chắn của quan tài."

"Thiếu gia có ý tứ là • "

"Đúng vậy, cậu ta nói có lẽ trong khoảng thời gian một tháng, có thể là hai

tháng, thậm chí có khả năng là ngay tuần sau, loại cảm giác tra tấn đó đều có

thể lại xuất hiện bất cứ lúc nào, đến lúc đó cậu ta sẽ tự giam mình vào bên trong

quan tài."

"Tôi đã biết, đêm nay tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức."

"Ừm." Pall nghiêng người sang một bên, ngả người nằm lên trên tấm chăn,

"Ai, ta thật sự là một con mèo vô dụng."

Thức ăn đã được bưng ra bàn, trông có vẻ rất thịnh soạn.

Mặt khác, Karen dặn dò Healy đưa phần ăn cho Kevin và phần canh chua cá và

cá chép nướng chuyên nấu riêng cho Pall.

Chờ đến khi Karen cởi ra tạp dề ngồi vào bàn sau đó đưa đũa gấp đồ ăn bỏ vào

miệng thì mọi người mới nhao nhao cầm lấy bát đũa của mình bắt đầu ăn cơm.

Nhưng không khí trên bàn cơm, vẫn là có một chút căng thẳng.

Nhất là khi Philomena mở miệng nói: "Linh hồn ngươi đang trong trạng thái

cực kỳ suy yếu." Bầu không khí, lập tức rơi vào điểm đóng băng.

Karen cười cười, nói: "Vì để có được sức mạnh nào đó nên ta không thể không

nỗ lực trả giá một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng, nghỉ ngơi một chút cũng

sẽ tốt, xin mọi người hãy yên tâm."

"A, thì ra là như vậy."

"Cũng đúng, đội trưởng làm sao lại có việc gì chứ."

Mọi người cùng nhau đẩy bầu không khí lên rất ăn ý, tuy vậy cũng không ai có

thể nghĩ đến, Karen nói tới "Vì để có được sức mạnh nào đó", sức mạnh trong

đó là đang chỉ sức mạnh Trật Tự.

Chờ đến khi buổi liên hoan đi đến phần cuối, Karen mở miệng nói: "Gần nhất ta

vừa mới nhận một nhiệm vụ, là khu cổ mộ của một gia tộc, tuy nhiên gia tộc

này đã bị tuyệt hậu và thất truyền.

Ta cũng đã lấy được manh mối và tình báo, bây giờ đang lên kế hoạch chi tiết

cho nhiệm vụ, chắc hẳn là không bao lâu cũng có thể hoàn thành."

Ừm, người chuẩn bị kế hoạch cho nhiệm vụ này bây giờ cũng không có cách

nào để xuống giường chạy loanh quanh nữa.

"Ý nghĩa của ta đó là, tiểu đội chúng ta vừa mới thành lập, vừa lúc cần có một

nhiêm vụ với cường độ thích hợp để rèn luyện một chút, nhất là nhiệm vụ này

có thể sẽ mang đến phần thưởng cũng khá lớn."

Karen đây là đang trực tiếp nói cho các thuộc hạ của mình rằng: Chúng ta sắp đi

trộm mộ!

Chuyện này cũng không có gì, bởi vì sự khác biệt trên văn hóa, mọi người đối

với cái việc "Trộm mộ" này thật ra cũng không có cảm giác tội lỗi trên phương

diện luân lý đạo đức. Karen đã từng nghiên cứu bối cảnh và nhận thức về việc

này, rất rõ ràng, cũng rất đối lập.

Đầu tiên, không thể hủy hoại những ngôi mộ trong khu mộ và nghĩa trang, cần

phải tôn trọng, dù sao trong tình huống bình thường thì cho dù có một số đồ vật

chôn cùng được bỏ theo vào trong quan tài thì số lượng cũng rất có hạn.

Sau đó chính là những ngôi mộ đơn lẻ, cũng đã trải qua nhiều năm diễn giải nhờ

vào các loại tác phẩm tiểu thuyết và điện ảnh truyền hình hiện đại. Trong sự

nhận biết của mọi người, thì những hầm mộ đơn lẻ có quy mô lớn, đó chính là

một thánh địa cho việc thám hiểm!

Đồng thời, những quốc gia của các dân tộc có ngữ hệ Maclay, trước kia đều là

những quốc gia cướp bóc, ví như Wien trước kia là quốc gia được thành lập dựa

vào cướp biển, những chuyện cướp bóc hàng hóa trong lịch sử và văn hóa của

dân tộc đã được tô điểm thêm với vẻ đẹp và sự chính đáng, dù sao thì bây giờ

mọi thứ cũng đang khuếch đại và chứng thực bằng bối cảnh đế quốc thực dân

bây giờ.

Một nguyên nhân quan trọng khác đó là đối với tín đồ của Trật Tự Thần Giáo

mà nói, bọn họ không phải đi trộm mộ, bọn họ là đến nhà chào hỏi, bởi vì bọn

họ có khả năng gọi chủ nhân của hầm mộ lên để cùng nhau tâm sự

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play