Karen mở miệng nói "Lúc nãy khi ta vừa mới cắn một cái đã cảm thấy hương vị

có chút quen thuộc, hiện tại đã xác định, nguyên vật liệu nấu ăn của họ, rất

giống với lá thuốc của loại thuốc lá mua từ phiếu điểm này, nó không phải hoàn

toàn tương tự, nhưng khẳng định là chủng loại gần giống, cũng sẽ không khác

nhau quá nhiều.

Thuốc lá thơm mua bằng phiếu điểm có hiệu quả còn mạnh hơn nicotin ở trong

thuốc lá bình thường, bởi vì nó có thể làm cho linh hồn của ngươi choáng váng,

để người hút thuốc lá đạt được cảm giác mê say như linh hồn bay lên vậy.

Thật ra thì mặc kệ là loại này thuốc lá thơm này hay là thuốc lá bình thương,

đều có tác hại mãn tính rất lớn đối với con người, một cái là tổn thương đối với

linh hồn còn một cái là tổn thương đối với cơ thể.

Nếu ăn loại lá của cây thuốc này vào, tác dụng phụ sẽ càng mãnh liệt hơn, sẽ tạo

thành tổn thương không thể cứu vãn đối với linh hồn."

"Vậy loại thức ăn này đối với bọn họ là vô hại sao?"

"Cho nên bọn họ sẽ trở nên già yếu, theo lý thuyết thì thể linh hồn là có một quá

trình đi từ yếu đến mạnh, ví như khu hấp thu năng lượng linh hồn thì linh hồn sẽ

trở nên thực chất hơn và cũng được tăng cường trên một mức độ nhất định.

Nhưng các ngươi đã từng thấy qua linh hồn nào sẽ tự già yếu đi không?

Cho dù gần đến lúc chết, thì cũng hẳn phải trở nên càng lúc càng mờ nhạt đến

khi trở nên trong suốt rồi biến mất thì mới đúng.

Cho nên ta suy đoán, nguyên nhân chính là bởi vì đồ ăn mà bọn họ dùng."

"Vậy bọn họ cũng không biết thứ này không nên ăn sao?" Ashley hỏi.

Bart lắc đầu nói "Không, bọn họ cũng không có sự lựa chọn, bởi vì cấp bậc của

bọn họ trong thế giới này quá thấp, bọn họ không có con đường nào khác để bổ

sung năng lượng, cho nên chỉ có thể dựa vào việc ăn cái này để lấy được năng

lượng linh hồn, đây chính là một sự lựa chọn giữa việc chết đói bây giờ hoặc là

chết già về sau, đa số đều sẽ lựa chọn con đường thứ hai."

"Bart nói không sai, là vì bọn họ cũng không có sự lựa chọn nào khác, cho nên

trước khi tìm được nguồn thức ăn thay thế khác, mọi người nên cố gắng tiếp

kiệm đồ ăn mang theo trong ba lô của mình...

Bây giờ ta cũng đang nghi ngờ, những thứ măng kia, chúng ta cũng chưa chắc

thật sự có thể ăn, thế giới này đối với những người sống như chúng ta, rất có thể

là một nơi tràn đầy sự ô uế."

"Vậy nước thì sao?" Ashley hỏi, "Đội trưởng, thứ nước này có thể uống

không?"

Karen bưng cái bình nước màu đen không biết được làm từ vật liệu gì kia lên,

nhấm môi một chút, sau đó phun ra, lắc đầu, nói "Trong nước có một thứ mùi

khó chịu, Blanche, cô dùng thuật pháp của mục sư để loại bỏ nó bớt.

Để cho an toàn, về sau nước uống đều cần phải qua sự xử lý của Blance."

"Vâng, đội trưởng."

Một giờ trôi qua, cô bé xuất hiện, cô vác trên lưng một cái giỏ trúc, sau khi ngồi

xuống và đặt giỏ trúc lên mặt đất, lấy ra một thứ đồ ăn khác, nói:

"Ông nội bảo em đem những thứ này đến xem thử các ngài có thể ăn không,

những món ăn vừa nãy mang đến cho các ngài đều là những món ngon mà ngày

thường chúng tôi không dám ăn, những thứ này là món bình thường mà mọi

người ăn."

Karen chọn chọn lựa lựa, đều cắn một miếng, sau đó lắc đầu.

Những thức ăn này, so với lá thuốc ban nãy, tác dụng phụ càng lớn, sau khi nếm

thử thì đầu lưỡi sẽ tê liệt một hồi, nếu thật sự ăn vào, rất có thể sẽ làm cho cơ

thể có phản ứng trúng độc.

"Thật có lỗi, chúng ta vẫn không thể ăn những thứ này được."

Cô bé mở miệng nói "Vậy cũng chỉ có thể chờ ông nội dẫn theo mọi người đào

măng trở về." Cô bé cười cười, thu đồ ăn lại vào trong cái giỏ.

Ashley có chút tò mó nói "Em tên là gì?”

"Em tên là Naphthalene, Naphthalene. Tajima, cả thôn của chúng em, gọi là

thôn Tajima, trong làng đều là những người cùng chung một họ."

"Không có họ khác sao?" Ashley hỏi...

"Không có họ khác, ngoại trừ thôn của chúng em ra, những thôn khác cũng

không có họ khác, đều là một thôn có một họ."

"Vậy mọi người trong thôn cũng không cùng những người trong thôn khác kết

hôn sao, hay là mặc cho nam và nữ đến thôn khác ở đều sẽ phải đổi họ."

"Chúng em cũng không có kết hôn với thôn khác."

"Không kết hôn với người trong thôn khác sao?" Ashley mở to hai mắt,

“Vậy thì đều là họ hàng gần lấy nhau?"

Mas nhỏ giọng nhắc nhở "Nếu là thể linh hồn, họ hàng gần kết hôn hình như

cũng không có vấn đề gì."

Ashley chớp chớp mắt: Cũng đúng nhỉ.

Nhưng rất nhanh, vấn đề mới lại xuất hiện, Ashley hỏi "Các em là làm thế nào

để sinh con."

Trong nháy mặt mặt của Naphthalene đỏ lên, cơ thể cũng theo đó bắt đầu lắc lư,

làm cho váy rơm trên người cũng kêu xào xạt.

Ashley vội vàng nói: "Chị cũng chỉ tò mò về phương thức sinh nở ở nơi này mà

thôi."

Đây cũng không phải là do Ashley nhiều chuyện, trên thực tế những câu hỏi của

cô, đều liên quan đến nghề nghiệp của cô, dù sao thì công việc của cha mẹ cô

cũng là người nuôi dưỡng yêu thú.

Naphthalene trả lời: "Hai người, nằm ở trên giường cùng nhau ôm, một buổi tối

không được, thì ôm hai buổi, hai buổi không được, thì tiếp tục ôm, sau đó là

được rồi."

Ashley kinh ngạc nói: "Ôm một cái, thì có thể sinh con."

"Ừm, cha mẹ hai bên đều sẽ trở nên suy yếu một chút, sau đó trong cơ thể của

người mẹ sẽ có một sinh mạng mới, mà lại, nghe mấy chị đã kết hôn nói, ban

đêm nằm trên giường cùng ôm nhau, cảm giác rất thoải mái."

Ashley đưa ra phân tích, nói: "Là sau khi ý thức linh hồn giao thoa, sinh ra ý

thức mới, lại tách năng lượng linh hồn từ hai linh hồn ra làm cơ sở, từ đó sinh ra

linh hồn mới sao."

Naphthalene nhìn về phía Ashley, hỏi: "Các ngài thì sao, các ngài ở trong Cổng

làm sao để sinh con vậy "

Ashley trả lời: "A, chúng ta thì cần phải phức tạp hơn rất nhiều."

Naphthalene nghe xong lại hỏi "Như thế sao, vậy cảm giác có dể chịu không?”

Ashley trả lời: "Cái này còn phải tùy người."

Lúc này, ông lão tự mình cõng theo một cái giỏ trúc đi đến đây, cô bé

Naphthalene lập tức đi xuống giúp khiênG đến, là một cái sọt lớn đầy măng, chỉ

có điều là loại măng này có màu hơi đen.

Karen cầm lấy một cây măng, cắn một cái, lại ngoài ý muốn phát hiện cho dù

chưa có nấu nướng, nhưng cắn vào cảm giác hương vị rất giòn non và thơm

ngọt, giống như là ăn trái cây vậy, ăn rất ngon, mà cơ thể và linh hồn của mình

cũng không xuất hiện phản ứng bài trừ.

Karen lại cắn một cái, vừa cắn nuốt vừa nói: "Ăn rất ngon."

Đám người nhao nhao cầm lấy một cây măng, làm theo động tác của đội trưởng

mà gặm măng, tất cả hai mắt đều tỏa sáng, giòn ngọt vừa miệng, ăn ngon!

Cô bé Naphthalene và ông nội của mình đứng chung một chỗ, nhìn một đám

“ngài Điềm Lành” tranh nhau gặm măng sống, mà lại gặm đến nỗi rất say sưa

ngon lành, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Karen vừa ăn măng vừa quan sát bốn phía, mới đầu cảm thấy nụ cười của hai

ông cháu này chỉ là đang vui mừng.

Nhưng dần dần Karen phát hiện được một cảm giác quen thuộc phía sau nụ cười

này.

Chờ đến khi Karen hướng mắt nhìn về các thành viên trong đội đang gặm măng,

thì cuối cùng anh mới bỗng phát hiện ra được cảm giác quen thuộc này rốt cuộc

là từ đâu ra.

Bọn họ,

Khác gì đang nhìn mình như là gấu trúc đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play