"Chúng ta, tựa như là quả nhân sâm rơi từ trên trời xuống.”

Mas đã thiết lập xong trận pháp truyền tin, khi Karen trở về thì cậu ta đang thử

sử dụng trận pháp truyền tin để kết nối về một hướng khác.

Trên trời, có một con chim lớn đần đang bay, chính là cái con chim lần trước bị

triệu hồi ra để làm mục tiêu cho Pháo Đài Hắc Ngục đến nỗi trụi sạch lông đuôi.

"Đội trưởng." Ngoại trừ Mas ra, những người còn lại đều xúm lại về phía

Karen.

"Bên ngoài có một ngôi làng, làng xem như an toàn, bọn họ sẽ phụ trách cung

cấp cho chúng ta một chút vật tư và dẫn đường, mặc dù có cái vật tư gì thì ta

cũng không rõ ràng, bây giờ các ngươi có thể tạm thời thả lỏng một chút."

Duy trì sự đề phòng suốt một thời gian dài dễ làm cho tinh thần của con người

ta cảm thấy mệt mỏi, Karen cũng không hi vọng tất cả mọi người trên đường đi

bởi vì nghi thần nghi quỷ mà thể trạng mệt mỏi tiều tụy.

Thế giới trong Cổng, duy trì trạng thái và tinh thần thật sự là một điều quá trọng

yếu, bởi vì bên trong hầu như đều là sinh vật ở thể linh hồn, đây cũng là nguyên

nhân vì sao mà cuộc tuyển chọn cuối cùng lại chủ yếu liên quan đến huyễn

cảnh.

"Đội trưởng, trận pháp truyền tin kết nối thành công rồi!"

Karen đi đến phía trước trận pháp, một cái loa nhỏ đang trôi bồng bềnh ở nơi

đó, bên trong truyền đến âm thanh của Pacio.

"Đội trưởng, kết nối được rồi!"

"Alo, ta là Karen.

"Karen, tôi là Muri."

"Ở chỗ của ta an toàn.

"Chỗ này của tôi cũng an toàn.

"Có xác định được khoảng cách chưa." Karen hỏi Mas. Mas trả lời ngay "Đã

định vị được, chúng ta chỉ có thể cảm ứng được khoảng cách và phương hướng

của đối phương, không phải rất xa, nếu dùng tốc độ của một tiểu đội, không bị

trì hoãn thì tôi cảm thấy chỉ cần khoảng một ngày là sẽ tập hợp lại được."

"Một ngày cũng không tính là quá xa xôi sao?" Karen nhíu nhíu mày.

Mặc dù, một ngày quả thực không tính xa, bởi vì nơi này cũng không có trận

pháp dịch chuyển, cũng không có ô tô.

Mà lại, nếu xem xét khoảng cách hành trình một ngày của mỗi tiểu đội mà nói,

thì tiểu đội của mình và Muri có thể xem là hai khu tế đàn kề bên nhau.

Chỉ có điều là, Karen ngẩng đầu nhìn mặt trăng màu xám trên trời, chu kì giữa

mỗi lần Cánh Cổng Luân Hồi mở ra và đóng lại là khoảng từ 7 ngày đến 30

ngày.

Nếu trực tiếp bỏ đi thời gian một ngày, một đội chỉ ngồi chờ còn một đội khác

lên đường thì cái chi phí này, xác thực rất cao. Nhưng một vấn đề khác đó chính

là, Karen không rõ ràng cuối cùng phải chờ mình đi sâu vào bao xa thì

Gaitanbert và Fornites mới có thể cảm ứng được mình và Muri, hay là, vào thời

điểm mình và Muri vừa bước vào trong thế giới này thì bọn họ đã nhận ra.

Thậm chí có khả năng, bọn họ đã bắt đầu khởi hành về hướng này rồi.

Nếu không tập hợp sớm, Karen lo lắng nếu một mình Muri bị Gaitanbert tìm

đến thì sẽ không chống cự được, chớ nói chi hai viên thuốc giải thoát mà ông

nội Muri cho cậu ta còn ở chỗ của mình.

Mình đã đã đáp ứng Muri, sẽ bảo vệ mạng của cậu ta.

"Muri, Pacio và Digart bọn họ có thể định vị được vị trí của ta không?”

"Bọn họ có thể, đi khoảng một ngày đường, tuy nhiên tôi cảm thấy nếu như nửa

đường bắt được một chút yêu thú để làm vật cưỡi mà nói thì có lẽ tốc độ hẳn là

có thể càng nhanh hơn."

"Vị trí hiện ta của ta là đang ở trên một đồng cỏ, ta sẽ chờ các ngươi ở trong

một ngôi làng ở phía rìa của đồng cỏ này, các ngươi đến đây đi. Hai tiểu đội

chúng ta tập hợp cùng một chỗ, là cách tốt nhất để bảo đảm an toàn cho bước

hành động kế tiếp."

Một câu nói cuối cũng không phải Karen đang nói với Muri mà là đang nói với

các thành viên của tiểu đội Muri, cậu ta lo lắng những đội viên kia không đồng

ý tốn thời gian một ngày để di chuyển, dù gì thì khuynh hướng tâm lý bình

thường vẫn là tranh thủ thời gian đi sâu vào trong tìm kiếm linh hồn mạnh mẽ

để ký khế ước linh hồn.

Khả năng khống chế của Muri đối với tiểu đội của cậu ta chắc chắc không cao

bằng mình.

"Đúng vậy, dù sao nơi này cũng là sân nhà của Luân Hồi Thần Giáo, hai tiểu

đội chúng ta cùng tập trung lại một chỗ mới có thể đảm bảo an toàn lớn nhất

cho hai bên." Muri cũng cất cao tiếng nói,

"Chúng ta lập tức khởi hành tới!"

Kết thúc truyền tin...

"Bây giờ chúng ta đi tới ngôi làng kia, chờ tiểu đội Muri tới tập hợp cùng chúng

ta.”

"Vâng, đội trưởng!"

Karen không có dẫn người vào trong thôn để ở, mà là cắm trại ở một chỗ sườn

núi trước cửa thôn, tầm mắt ở nơi này cực kỳ tốt, vừa có thể quan sát tình huống

trong thôn vừa có thể quan sát phía xa bên ngoài.

Ông lão cùng với cháu gái tự mình đưa tới rất nhiều "Quần áo" và "Đồ ăn".

Quần áo đều là các loại dệt từ rơm cỏ, trên người mọi người đều mặc thần bào,

thần bào có khả năng tự làm sạch, cho nên không cần phải thay quần áo.

Đồ ăn thì đều được tạo thành bởi một loại thực vật, chỉ có điều là dùng phương

thức xử lý khác nhau, chẳng khác gì với việc dùng một loại nguyên liệu làm ra

mấy món khác nhau, số lượng rất nhiều.

Chỉ có điều khi Karen vừa cầm một miếng lên mà từ từ nếm thử, sau đó lập tức

phun ra ngoài.

Thứ này, người sống không thể ăn.

"Cái này, thưa ngài, những thức ăn này không hợp khẩu vị của ngài sao?" ông

lão nghi ngờ nói.

Cháu gái của ông lão thấy Karen trực tiếp phun đồ ăn ra, trên mặt lộ ra biểu cảm

đau lòng.

"Những thức ăn này, các ngươi có thể ăn, nhưng chúng ta, không thể ăn." Karen

giải thích nói.

"A, là như thế này sao, là do tôi chuẩn bị không chu đáo, xin hỏi các ngài muốn

loại đồ ăn như thế nào "

"Một ít thực vật bình thường là được rồi." Karen sờ lên cái sọt đựng quần áo

làm từ thân trúc "Có măng không?"

"Có, nhưng xưa nay chúng tôi cũng sẽ không ăn những thứ này." Cô bé che

miệng cười nói, "̉m thực của các ngài Điềm Lành thật sự là rất kỳ lạ đấy."

"Để tôi trở về bảo mọi người trong thôn đi chặt trúc cho các ngài." Ông lão

đứng lên nói.

"Là măng."

"Đúng, đúng, là măng tương." Ông lão dẫn theo cháu gái rời đi.

Không bao lâu, Karen đã nhìn thấy người trong làng nhốn nháo, mọi người đều

bị điều động đi đào măng cho mấy vị Điềm Lành.

Bên phía Karen thì cầm lấy một miếng đồ ăn giống như là bánh bột mà anh vừa

phun ra lúc nãy, bên trong cũng là màu ố vàng.

Lập tức, Karen lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, đây là thuốc lá thơm mua

bằng phiếu điểm mà Karen cầm theo ở chỗ khách sạn của căn cứ huấn luyện.

Karen cầm lấy một điếu thuốc lá, Ventura lập tức lấy bật lửa ra chuẩn bị châm

thuốc giúp cho Karen.

"Không phải ta muốn hút.”

Karen gỡ ra điếu thuốc ra, để cho lá thuốc bên trong lộ ra, đầu ngón tay cạy cạy

mấy lần.

Đám người nhao nhao chụm đầu lại gần quan sát, Ashley lập tức nói "Thứ này

tại sao lại có chút giống với thuốc lá nhỉ?"

Mas nghi ngờ nói "Tựa như là cùng một giống loài."

Ashley kinh ngạc nói "Cho nên, người ở nơi này đều là ăn lá của cây thuốc lá

sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play