Cho nên khi nghe Vương Chân Chân ở cùng phòng với mình muốn tổ chức buổi gặp mặt bạn học thì lập tức nói với Đồng Tuyết:
" Đừng nói cho cô ấy biết, tớ không muốn gặp lại tên kia."
Đồng Tuyết thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, cảm thấy vui sướng khi người khác gặp hoạ.
" Người ta thường nói liệt nữ sợ triền lang.
Cậu nói xem, sao cậu lại ghét Trần công tử như thế? Tớ nghe Vương Chân Chân nói Trần Tầm vừa trở lại đã lập tức hỏi thăm cậu đó."
Vừa nói vừa thở dài.
" Có điều tên này lúc trước lại cậu không ít, năm ngoái tớ còn nghe nói cậu ta đã có bạn gái nhưng Chân Chân lại bảo hắn đang độc thân.
Chắc là đồn nhảm vậy thôi."
Lâm Hi chẳng chút hứng thú nào với chuyện này, chỉ dặn trăm ngàn lần Đồng Tuyết đừng có bán đứng cô.
Cô thật sự sợ loại mặt dày hơn cả bức tường thành, lại cố chấp đến mức khiến người ta hộc máu như Trần Tầm.
Lâm Hi trợn mắt liếc cô một cái, tiếp tục kích thích:
" Thật ra tớ cảm thấy cậu và hắn cũng có duyên đấy chứ.
Cậu xem, cậu vừa trở về đây mấy tháng hắn cũng quay về theo, đây đúng là duyên phận mà."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Hi vội trở về quê, cô là người phương Nam nhưng lại đến tận thành phố Vũ Lăng ở phương Bắc học đại học.
Ba năm trở lại đây ngoài bạn thân Đồng Tuyết liên lạc thì ngoài ra không còn ai có tin tức gì về cô.
Đồng Tuyết cũng không biết nhiều về hoàn cảnh của Lâm Hi.
Chỉ biết cha mẹ cô đều làm kinh doanh, điều kiện kinh tế gia đình không tệ.
Quần áo mặc ngày thường không phải loại rẻ tiền mà chi tiêu cũng hào phóng.
Còn những thứ khác đều không biết, từ lúc cô lên đại học cũng chưa thấy cha mẹ hay người thân nào ghê thăm.
Hơn nữa, Lâm Hi quay lại đây cũng rất bất ngờ, trước đó chưa từng nghe cô nhắc đến.
Cứ thế mua nhà, mở cửa hàng hoa, dáng vẻ từ nay về sau sẽ định cư ở đây khiến Đồng Tuyết cảm thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nếu không đã rời khỏi Vũ Lăng ba năm trước.
Gia đình lại ở phía Nam, cô trở lại phương Bắc quả thật là chuyện không hợp với lẽ thường.
Nhưng mặc dù khi đi học mối quan hệ của hai người khá tốt nhưng vẫn chưa đến mức có thể nói với nhau tất cả mọi chuyện.
Cho nên mặc dù rất tò mò nhưng Đồng Tuyết cũng không cố đào bới tìm hiểu.
Lâm Hi nói gì thì cô chỉ biết vậy.
Ăn cơm xong Đồng Tuyết phải về trước để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Trước khi đi còn không quên bóc lột cô thêm một phần vịt nướng mang về, bảo là để hiếu kính cha mẹ.
Về tới tiệm, Bình Bình nói có người vừa gọi điện đặt hoa, Hứa Dương đã lấy xe đạp điện đi giao.
Xe đạp điện là xe Lâm Hi đã mua dùng để giao hoa cho khách vừa thuận tiện và tiết kiệm thời gian.
Lâm Hi gật đầu rồi hỏi Bình Bình đã ăn cơm chưa.
Trần Bình vẫn hơi rụt rè nói vẫn chưa.
Lâm Hi nói cô ấy đi ăn cơm trước.
Phía bên trái cửa hàng hoa cách trăm mét là một tiệm ăn nhỏ, vừa rẻ vừa tiện.
Mấy ngày nay, Bình Bình và Hứa Dương đều tới đó ăn.
Mỗi tháng Lâm Hi trả thêm cho hai người ba trăm đồng ăn cơm.
Buổi chiều, việc kinh doanh của tiệm không tệ, có thể nói Lâm Hi là người khá tinh mắt.
Có lẽ là vì CDB là khu trung tâm thương mại,hơi thở cuộc sống quá nhạt nhoà cho nên quanh đây cũng chỉ có lác đác một hai tiệm bán hoa.
Mặt tiền cửa hàng nhỏ không có gì đặc sắc rất khó nhận ra.
Khác hẳn với mặt tiền cửa hàng được trang trí vô cùng đặc sắc và rộng rãi của Lâm Hi.
Tuy rằng hoa ở cửa hàng của Lâm Hi đắt hơn những chỗ khác nhưng khách hàng vẫn dần tăng lên do chất lượng đi kèm với nhu cầu phục vụ bên cô..